Đưa em về quê hương đường khuya xoay giấc ngủ
Hàng cây xanh tóc rủ ven đường
Ôi buồn sao, ôi buồn sao
Ôi ngày vui tuổi thơ anh yêu dấu đâu em?
Con đường phố xưa êm đềm, với dáng em dịu hiền
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ
Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha
Này anh hỡi có nghe thu nhạt màu nắng
Khi những cơn heo may hiu hắt qua song thưa
Còn trằn trọc nỗi nhớ ấm tình ngày vàng đó
Có bạc màu mây khói nơi sương gió ngàn khơi.
Mưa vẫn còn rơi trên cao nguyên một sớm anh về miền đồng bằng
Nghe từng lạnh buốt trên da nghe từng cõi chết trong hồn
Để buồn cuộc tình vào cuối thu khi từng lá rụng đầy
Anh chờ một thoáng mây bay.
Thành phố Jesura lem trong một đêm lạnh giá giăng đầy
Nhìn ánh sao trời bỗng một vì sao rơi ngời sáng
Mẹ Maria nơi hang đá Bê lem vinh danh Chúa sinh ra đời
Thiên thần chắp cánh vây quanh.
Sao em không đến chiều nay thứ bảy
Sao em không lại đường vắng em đi
Sao em không lại, sao em không lại
Quân trường riêng tôi đứng đây
Đếm từng chiếc lá thu bay.
I. Thành phố buồn
Nous n´irons plus ja mais, où tu m´as dit “je t´aime”
Nous n´irons plus ja mais, tuviens de deci der
Nous n´irons plus ja mais, ce soir c´est plus la peine
Nous n´irons plus ja mais, comme les autres an nées
Chẳng biết tại sao đôi ta lại xa nhau
Để cánh hoa tàn phai trong gió,
Khi ánh mặt trời khuất sau lưng đồi
Làm màn đêm vây kín quanh tôi.
Tous les garçons et les filles de mon âge
Se promè nent dans la rue deux par deux
Tous les garçons et les filles de mon âge
Savent bien ce que c’est d’être heureux.