Đã mấy năm nay tôi chưa về thăm trường lần nào
Đã mấy năm nay, cây phượng hồng thêm vùng già nua
Không biết lúc này có gì đổi thay
Thời gian có làm nếp nhăn thêm đầy
Hù hú hu hu hù
Mùa hạ đến với nắng chói chang xuyên qua bầu trời
Để có chút bồi hồi, nhìn cảnh chia tay trong tim thấy nhớ.
Ai đã đem hoang tàn đổ nát
Đem ái ân xa mãi tình anh
Còn mong chi khi mộng dở dang
Tình chưa vui lệ đã ngập tràn.
Gió mãi cuốn mây cuối trời phiêu lãng
Nắng ấm cũng phai theo màu thời gian
Về em phong kín men xưa dịu buồn
Với mùa thu mắt biếc, bâng khuâng mơ về một thời xa
Ngày mai rồi anh đi, để lại cho em
Hun hút con đường mong nhớ
Bây giờ mùa thu trời mây mong manh quá
Như thương ngày chia xa
Đừng làm đau đớn trái tim cha
Ngôi nhà xưa vẫn âm thầm bước chân con thời thơ dại
Mái trường xưa đâu đây vẫn lanh lảnh vọng tiếng cười vui
Gió bão bay qua ngôi nhà cúi đầu xót xa
Nghe từng bước chân qua, bước chân nào của con
Trọn tình đầu tiên dành cho em đó
Dù lạc ngàn phương đời trai sương gió
Đừng trách linh chiến thường hay đi
Không có nước mắt sầu chia ly
Tình yêu hay thầm kín.
Lòng thầm mơ một tà áo xanh
Nuôi ý thơ trao về duyên lành
Thương tóc em như một hãng liễu rũ
Lời hát êm như thu gọi lòng thêm luyến lưu.
Sống chung một nhà sao mà đứa thương đứa ghét
Sống chung một nhà sao mà máu chảy không đau
Phải chăng số phận gieo nhầm đời em con ghẻ
Máu mủ gì đâu để ai phải thêm bận lòng
Nếu có một ngày anh chợt nói yêu em
Thì trái đất này có ngừng quay không em hỡi
Và em có nâng niu ôm hôn tình anh
Hay em chỉ mỉm cười lặng lẽ quay mặt đi không nói
Và bài thơ kia anh viết vẫn còn dở dang
Có lẽ nào, có lẽ nào để tình anh khắc khoải mong chờ.
Chiều vàng lại đem nhớ tiếc thương
Đây người sang với con đò xưa
Và chiều chiều thôn nữ vấn vương
Duyên tình xưa êm thắm còn đâu.