Thổ Hoàng ru tôi, trong bài thai tôi kết làm người
Từng chiều êm êm trên môi mềm mẹ khẽ ầu ơ
Thổ Hoàng ru tôi lúc trên nôi tuổi thanh xuân lúc xế tà
Thổ Hoàng bao dung ru mãi muôn đời a ơi à ơi
Bao ngày qua tôi cứ ước mơ trong lòng
Một người yêu dịu dàng và duyên dáng
Nhưng tại sao tôi cứ mơ trong vô vọng
Người ta hỏi sao tôi không có người yêu
Ngày hôm qua đôi ta còn thấy mặt
Ngày hôm qua bên nhau còn rong chơi
Ôi ngàn lời trìu mến đó chưa vơi
Cho một người dù đã cách xa tôi
Sống chung một nhà sao mà đứa thương đứa ghét
Sống chung một nhà sao mà máu chảy không đau
Phải chăng số phận gieo nhầm đời em con ghẻ
Máu mủ gì đâu để ai phải thêm bận lòng
Nếu có một ngày anh chợt nói yêu em
Thì trái đất này có ngừng quay không em hỡi
Và em có nâng niu ôm hôn tình anh
Hay em chỉ mỉm cười lặng lẽ quay mặt đi không nói
Và bài thơ kia anh viết vẫn còn dở dang
Có lẽ nào, có lẽ nào để tình anh khắc khoải mong chờ.
Chiều vàng lại đem nhớ tiếc thương
Đây người sang với con đò xưa
Và chiều chiều thôn nữ vấn vương
Duyên tình xưa êm thắm còn đâu.
Có một người vừa đi xa tôi
Đêm từng đêm tóc xoã tù đầy
Có một người vừa đi xa tôi
Bước chân buồn ngõ sâu gục đầu
Đoạn đường quen cây dài in bóng
Hôm nao nắng rọi má hồng
Hỏi em còn nhớ nhớ gì không em.
Muốn đi xa nơi yêu thương mình từng có
Để không nghe thấy giọng nói của em bên cạnh
Chẳng mong cơ hội làm lại một lần nữa
Thờ ơ mặc cho nước mắt em tuôn vô bờ
Nụ cười nào đó em đi mang theo chân quên đường về
Giọt lệ nào đó khô trong tim tôi làm đêm não nề
Nụ cười nào đó, giọt lệ nào đó người
Sóng vỗ đôi bờ lá đã xa cành tình xưa có còn xanh?
Tàn đêm phố vắng bước chân âm thầm
Đèn khuya hiu hắt sương xuống lạnh căm
Bâng khuâng nghe gió tiễn bước sang canh
Đêm đêm lê gót độc hành
Lạnh lùng một kiếp mong manh.