Nụ cười nào đó em đi mang theo chân quên đường về
Giọt lệ nào đó khô trong tim tôi làm đêm não nề
Nụ cười nào đó, giọt lệ nào đó người
Sóng vỗ đôi bờ lá đã xa cành tình xưa có còn xanh?
Tàn đêm phố vắng bước chân âm thầm
Đèn khuya hiu hắt sương xuống lạnh căm
Bâng khuâng nghe gió tiễn bước sang canh
Đêm đêm lê gót độc hành
Lạnh lùng một kiếp mong manh.
Ôi thiết tha sao kỷ niệm đầu
Ngàn năm vẫn ghi nhớ tên nhau
Lòng một khi đã thốt nên lời
Tay ấm áp trao rồi
Đừng để lỡ đánh mất nhau
Thuyền ơi, bến xưa ai đang ngóng chờ
Dòng sông cũ điều hiu nước trôi lững lờ
Nhớ chăng ngày từ ly xa xôi ấy
Xa bến bờ chập chùng một hàng cây.
Nhiều đêm yêu đương
Ôi! Nồng thắm, mơ thấy thiên đàng
Lòng đang yêu, dù biết chàng đã không thật lòng
Vì đời thấy tươi đẹp khi có chàng
Cuộc đời ai cũng qua lúc khó khăn lúc cơ hàn
Làm người ai cũng mong một ngày mai đầy tươi sáng
Một lần em chợt đến nhà anh cảnh gian khó
Và lời hứa trôi theo tuổi học trò
Còn gì nữa? Tuổi vàng qua mất rồi
Mà ôi thương đau theo mãi không thôi
Thân xác héo mòn đời ta lạnh trống
Đôi mắt tiên nâu chờ ta giữa trời sao
Và em nữa cách gì ta trốn mãi
Chạy muôn đời chiếc bóng vẫn đeo theo
Sông dấu mặt nghìn năm trong mắt buồn
Bỗng một ngày nức nở cuốn ta theo
Thổ Hoàng ru tôi, trong bài thai tôi kết làm người
Từng chiều êm êm trên môi mềm mẹ khẽ ầu ơ
Thổ Hoàng ru tôi lúc trên nôi tuổi thanh xuân lúc xế tà
Thổ Hoàng bao dung ru mãi muôn đời a ơi à ơi
Bao ngày qua tôi cứ ước mơ trong lòng
Một người yêu dịu dàng và duyên dáng
Nhưng tại sao tôi cứ mơ trong vô vọng
Người ta hỏi sao tôi không có người yêu