Nụ cười nào đó em đi mang theo chân quên đường về
Giọt lệ nào đó khô trong tim tôi làm đêm não nề
Nụ cười nào đó, giọt lệ nào đó người
Sóng vỗ đôi bờ lá đã xa cành tình xưa có còn xanh?
Tàn đêm phố vắng bước chân âm thầm
Đèn khuya hiu hắt sương xuống lạnh căm
Bâng khuâng nghe gió tiễn bước sang canh
Đêm đêm lê gót độc hành
Lạnh lùng một kiếp mong manh.
Ôi thiết tha sao kỷ niệm đầu
Ngàn năm vẫn ghi nhớ tên nhau
Lòng một khi đã thốt nên lời
Tay ấm áp trao rồi
Đừng để lỡ đánh mất nhau
Nếu mai tôi đi người ơi đừng khóc
Giọt lệ buồn sẽ lưu luyến chân tôi
Đời người thường như gió thoảng mây trôi
Quên đi nhé những gì tôi sơ sót
Ngàn xa bốn bề sao im vắng
Sóng nước như say sưa khúc mơ màng
Lưu luyến reo lòng khách giang hồ
Qua bóng mây trôi êm đềm ngày mơ
Trời mây buồn lệ ướt mi sầu
Hồn thơ về nhẹ bước áo thu rũ nát nhầu
Kìa gió cuốn gió cuốn kìa mưa ngâu mưa ngâu
Tình duyên chìm tận đáy sông sâu
Chiều ấm mưa bay trên tượng đá xanh
Hạt mưa nhớ nhung ân tình đã qua
Hàng cây công viên lặng đứng
Khắc tên hai đứa chưa nhòa
Sao bây giờ ta xa cách nhau.
Từng ngày qua anh đang rất buồn
Mong tìm người yêu ở trên facebook
Hỡi cô em dễ thương anh đang thất tình
Mong được làm quen chuyện trò với em.
Màn sương buông kín mòn lối đi
Nhẹ nhàng rơi lá vàng biệt ly
Đại lộ vắng bóng chiều lặng lẽ
Cùng dìu bước phố chiều lộng gió
Sánh vai tròn giấc mơ.
Hận người sao sớm quên ta
Nỡ quên ta đã quên ta rồi
Hận người sao đã cho ta
Những say mê rồi người đi mất.