Nhớ Thu Hà Nội

Trời mây buồn lệ ướt mi sầu
Hồn thơ về nhẹ bước áo thu rũ nát nhầu
Kìa gió cuốn gió cuốn kìa mưa ngâu mưa ngâu
Tình duyên chìm tận đáy sông sâu

Mưa Trên Tượng Đá

Chiều ấm mưa bay trên tượng đá xanh
Hạt mưa nhớ nhung ân tình đã qua
Hàng cây công viên lặng đứng
Khắc tên hai đứa chưa nhòa
Sao bây giờ ta xa cách nhau.

Có Những Chiều Thu

Màn sương buông kín mòn lối đi
Nhẹ nhàng rơi lá vàng biệt ly
Đại lộ vắng bóng chiều lặng lẽ
Cùng dìu bước phố chiều lộng gió
Sánh vai tròn giấc mơ.

Hận

Hận người sao sớm quên ta
Nỡ quên ta đã quên ta rồi
Hận người sao đã cho ta
Những say mê rồi người đi mất.

Xích Lại Gần Em Tí Nữa Đi Anh

Xích lại gần anh tí nữa đi em sao em ngồi xa anh thế
Em thẹn thùng hay em ngại ngùng chuyện gì
Mà sao không ngó anh nào có ai đâu mà em ngại
Để rồi ngồi xa cách nhau, tuy không xa nhau là mấy
Nhưng sao lòng anh cảm thấy muôn trùng anh xa em

Thả Vào Mưa

Mưa một ngày vội vã không em
Như mong chờ từng vệt nắng
Sưởi ấm con tim lạnh căm
Giờ người ra đi mất rồi
Chỉ còn mưa rớt giữa trời.

Nhớ Nha Trang

Nha thành mến yêu một ngày trời sang mùa mới
Gió từ biển khơi lộng về mừng khách ngàn nơi
Ôi nguồn vui sống nắng nhuộm vành môi nàng má hồng
Nắng say lướt nhanh qua lòng người trai đùa sóng