Trời mây buồn lệ ướt mi sầu
Hồn thơ về nhẹ bước áo thu rũ nát nhầu
Kìa gió cuốn gió cuốn kìa mưa ngâu mưa ngâu
Tình duyên chìm tận đáy sông sâu
Cuộc đời là một chuyến đi, đi tìm miệt mài hạnh phúc
Đường đời thật nhiều hướng đi, đôi khi ta ngồi suy nghĩ
Đường nào ta sẽ đi qua, không mang bóng dáng thập hình
Không mang thương tích đầy mình, không mang án chết tội tình.
Dấu giầy in trên cát
Cơn nước nào đã cuốn trôi đi
Chữ tình phơi trên cát
Cơn gió nào đã xoá tan đi.
Chuyện tình mong manh như thoáng mây đã vội tan
còn lại trong anh bao tiếc thương những ngày đã qua
Một lần yêu em ôi trái ngang tình chết không lời trối trăn
Đường trần đơn côi em bước đi lặng lẽ câu từ ly
Giọt sầu riêng mang gánh trên vai đời héo hon
Nén đau thương tìm quên lãng giữ trong tim tình bẽ bàng.
Lặng nhìn sóng nước cuốn trôi
Lòng nghe đau thương rã rời
Năm tháng ấy đã trôi qua như trong giấc mơ.
Ðể lại cho em này nước non mình
Ðể lại cho emmột nước đẹp xinh
Một miền oai linh hiển hách
Chỉ còn dư vang thần thánh
Ðể lại cho em hèn kém của anh
Anh cũng biết nhớ, anh cũng biết nghĩ
Anh cũng đã biết, đôi mình như thế nào
Có lúc như gần nhau, có lúc như chẳng quen
Chẳng nói nên những yêu thương trôi xa dần.
Cho nhau trong ngày sống còn
Này chút hân hoan phù phiếm dương gian
Cho nhau cho từng phút đời
Bùi ngọt trong đắng cay.
Ta vẫn còn đây trông trời mùa đông se gió
Ta vẫn còn đây bước hoang trong cõi lưu đày
Một đời dài hóa trong tăm tối chỉ để lại chua sót mà thôi
In nỗi sầu trên lá thu vàng nắm tro tàn khi gió đông sang
Mỗi chiều em về là gió lộng đường đi
Anh nhìn em bồi hồi trông theo tà áo
Nhẹ gót thắm vào mãi đáy tim tôi
Từ đó nhớ khôn nguôi và chiều chiều thấy đơn côi