Dưới nắng chiều ai lên chùa Giáng
Một bóng lặng đi dưới nắng tàn
Nước non về chiều dần hoang vắng
Từng xác lá vàng ngàn lối
Tháp chùa im lặng đìu hiu.
Một hôm ta đi với nhau mưa rất nhiều và rất lâu
Trên mái đầu là một chiếc ô ngăn đôi nỗi sầu
Giờ đây mưa lách tách rơi nơi mái nhà như vỡ đôi
Nỗi buồn, giờ đây ta đã quen uhm uhm
Tôi cấm em cuộc tình hoang phí
Tôi cấm em để nhạt gót son mềm
Và tôi cấm em buồn lòng khi tình lỡ không thành
Tìm sầu theo lời gió qua mành, gầy không lụa gối.
Nỗi đau nào gieo trong tim ta nỗi sầu nào khi ta chia xa
Người tình ơi thôi đành rẽ chia hai ngã đường
Mơ ước nhiều ta thêm xót xa kỷ niệm đầu ngày quen biết nhau
Nào biết tương lai nặng nỗi sầu.
Cuộc đời là một chuyến đi, đi tìm miệt mài hạnh phúc
Đường đời thật nhiều hướng đi, đôi khi ta ngồi suy nghĩ
Đường nào ta sẽ đi qua, không mang bóng dáng thập hình
Không mang thương tích đầy mình, không mang án chết tội tình.
Dấu giầy in trên cát
Cơn nước nào đã cuốn trôi đi
Chữ tình phơi trên cát
Cơn gió nào đã xoá tan đi.
Chuyện tình mong manh như thoáng mây đã vội tan
còn lại trong anh bao tiếc thương những ngày đã qua
Một lần yêu em ôi trái ngang tình chết không lời trối trăn
Đường trần đơn côi em bước đi lặng lẽ câu từ ly
Giọt sầu riêng mang gánh trên vai đời héo hon
Nén đau thương tìm quên lãng giữ trong tim tình bẽ bàng.
Lặng nhìn sóng nước cuốn trôi
Lòng nghe đau thương rã rời
Năm tháng ấy đã trôi qua như trong giấc mơ.
Ðể lại cho em này nước non mình
Ðể lại cho emmột nước đẹp xinh
Một miền oai linh hiển hách
Chỉ còn dư vang thần thánh
Ðể lại cho em hèn kém của anh
Anh cũng biết nhớ, anh cũng biết nghĩ
Anh cũng đã biết, đôi mình như thế nào
Có lúc như gần nhau, có lúc như chẳng quen
Chẳng nói nên những yêu thương trôi xa dần.