Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Nếu em đừng quay bước đi
Mùa xuân vẫn còn nắng hồng
Và thiên đàng hai chúng mình
Vẫn còn khung trời màu xanh
Bước lang thang qua từng vỉa hè
Biết đêm nay đi về nơi đâu
Người yêu ơi, em đã sang ngang
Tình yêu ơi xin vấn khăn tang
Anh mất em đời như cánh diều băng xa.
Mất em rồi xa em rồi hoa đã tàn nhụy đã phai
Chiều hôm nay trời thanh vắng anh đi về, về với ai
Một người đi, một người sầu nhìn hoa úa buồn về mau
Đôi chân mòn tìm dư âm hè phố vắng
Rồi mai tôi đưa em xa kỷ niệm
Xin lời cuối không dối gian trong mắt em
Tình yêu cho thương đau nghe buồn tênh
Gác vắng mưa gợi niềm chăn chiếu
Chiều vàng vương gót mỏi ta dừng chân phiêu du
Lặng nghe sóng gọi ngọt ngào
Hàng dừa nghiêng bóng ru nhau thầm thì lời âu yếm
Dìu nhẹ đôi cánh mềm rã rời
Đàn chim bé nhỏ ngập ngừng
Nhẹ hương gió đưa về khoảng trời cũ.
Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại
Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng âm u
Em ra đi mùa thu, mùa thu không còn nữa
Đếm lá úa mùa thu, đỏ sầu ngập tim tôi
Anh đi qua Việt Bắc nhớ hoa hồi biên giới
Anh đi tới miền trung thoáng hương trầm xứ Nghệ
Anh đi vô Đồng tháp có hương sen thơm ngát
Anh vẫn không quên hương quế, hương quế Trà Bồng
Một chiều êm tay đan tay dìu nhau trên lối
Đưa em đi nhè nhẹ vào đời
Bằng vòng tay tôi nâng niu mùa thu thức giấc
Đưa em vào ngày tháng vỗ về
Ngày mai ai sẽ đưa em về phố khuya lên đèn
Ngày mai ai sẽ đưa em dạo chơi trên đường vắng
Mùa thu ai sẽ ru em vào cơn mơ êm đềm
Mùa đông ai chắn heo may cho vợi sầu một ngày.