Anh đi về đâu mà bụi đường vương trên mái tóc
Anh đi về đâu mà chiều vàng lắng xuống mi anh
Anh đi về đâu khi ánh trăng xuyên cành
Mà còn đi đi mãi, còn đi đi mãi
Anh cứ đi đi trên con đường ấy
Đường còn xa lắm cho hai chúng ta
Rời tay nhau tắt nắng chiều ta hóa xa lạ
Vội nhung nhớ cũng vội lãng quên
Chiều nào em đến đây
Vạt nắng nghiêng nghiêng chân ngày
Rượu hồng làm ta ngất ngây
Tình nồng làm ta đắm say.
Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp sầu
Đưa tuổi thơ đến về đâu?
Em có thấy ánh mặt trời về hôm nay
Em có thấy nắng tình đầy vào cơn say
Em đã hết khóc tuổi dại tìm thơ ngây
Và em đã quên người xưa cũ
Kỷ niệm đó đã xa thật chưa
Những lá thư em xé rồi chưa
Chiều nay, người xa cách rồi
Buồn hỏi ai người ấy phương trời nào đây
Mây nước muôn trùng, sông nước ơi?
Bao giờ thấy nhau.
Đừng khóc nghe em nếu mộng không thành
Tơ duyên chỉ là sợi tóc mong manh
Ân tình dù chẳng phôi pha
E đường đời sẽ phong ba
Khi xa mới biết mình xa
Tôi không quên anh, đem nhiệt tình vì yêu đất nước
Tôi không quên anh, khi xuân về không mơ dừng bước
Tôi không quên anh, lạnh chiều đông gió mưa bay
Bạn cùng cây súng đôi vai, nhủ lòng quên nỗi đắng cay
Một ngày cho người sống, một ngày cho người chết
Một ngày cho người thương, một ngày cho người ghét
Một ngày cho cuộc chiến, một ngày cho lười biếng
Một ngày cho bình yên một ngày lại cho điên
Nhìn căn gác võ vàng dưới cơn mưa buồn bẽ bàng
Đường khuya tiễn chân nàng nuốt từng giọt lệ trái ngang
Tình không quen lỡ làng từ nay ngưng nhạc xếp đàn
Hầu quên được những giờ phút bên nàng.