Bãi Hoang

Thôi còn gì cho em không gian đen giờ đã lên đèn
Thôi còn gì cho em xa nhau thêm vơi đầy nhung nhớ
Trên sân ga vắng con tàu đôi môi hôn đã se sầu
Câu chia ly lắng trong chiều mắt em sâu

Miền Trung Ơi Đau Xót Nào Vơi

Chiều nơi xứ người con chợt lặng nghe tin bão xa
Thương quá quê nhà đất mẹ miền Trung những ngày qua
Quê hương gian khó bao đời giờ thêm mưa bão khắp trời
Nghe lòng chơi vơi đau xót nghẹn lời

Vì Sao Em Ơi

Đêm khuya hoang vu mờ tối âm u
Giọt sương rơi trên làn môi héo khô
Em đang cô đơn ngồi khóc âm thầm
Giọt sương kia vẫn rớt rơi trên đời em

Anh Đi Về Đâu

Anh đi về đâu mà bụi đường vương trên mái tóc
Anh đi về đâu mà chiều vàng lắng xuống mi anh
Anh đi về đâu khi ánh trăng xuyên cành
Mà còn đi đi mãi, còn đi đi mãi

Mười Năm Bên Đời Ta

Mười năm em sống đời sống buồn tênh giữa thân phận người
Mười năm em vẫn nhặt lá vàng khô xếp cao bên trời
Đời không ngăn lối mà vẫn chồn chân bước đi khôn rời
Tình như tơ nõn buộc mãi hồn em trói quanh chân đời.

Từ Lúc Em Biết

Từ lúc em biết tình đã vội tan
Buồn trong gió cuốn dáng hoa phai tàn
Em như lá úa mãi xuôi theo dòng
Ôm đớn đau này như muôn đợt sóng.

Hôn Lên Nỗi Buồn

Tôi trở về với khoảng trống trắng đêm đen
Khép bờ mi vẫn không là bóng đêm
Ôi cô đơn, cô đơn lời nguyện cầu
Rỗng nhạt đời vụn vỡ giấc mơ trôi