Em vâng theo lời mẹ, bên thềm chờ vu quy
Thôi anh ơi đừng buồn xin về và quên đi
Và quên đi quên đi
Anh đi về đâu mà bụi đường vương trên mái tóc
Anh đi về đâu mà chiều vàng lắng xuống mi anh
Anh đi về đâu khi ánh trăng xuyên cành
Mà còn đi đi mãi, còn đi đi mãi
Anh cứ đi đi trên con đường ấy
Đường còn xa lắm cho hai chúng ta
Rời tay nhau tắt nắng chiều ta hóa xa lạ
Vội nhung nhớ cũng vội lãng quên
Chiều nào em đến đây
Vạt nắng nghiêng nghiêng chân ngày
Rượu hồng làm ta ngất ngây
Tình nồng làm ta đắm say.
Cho nhau chẳng tiếc gì nhau
Cho nhau gửi đã từ lâu
Cho nhau cho lúc sơ sinh ngày đầu
Cho những hoa niên nhịp sầu
Đưa tuổi thơ đến về đâu?
Tôi trở về với khoảng trống trắng đêm đen
Khép bờ mi vẫn không là bóng đêm
Ôi cô đơn, cô đơn lời nguyện cầu
Rỗng nhạt đời vụn vỡ giấc mơ trôi
Khi em quay đi anh vẫn chỉ lặng im
Yêu thương nơi em nay hoá thành nước mắt
Từ khi anh chẳng còn tha thiết
Tha thiết tình yêu em.
Ta ngồi đây trên đồi Tăng Nhơn Phú
Chiều đong đưa tiếng đại pháo ru về
Mẹ hiền xa nơi phương trời
Người tình xa nơi phương người
Lòng lạnh giá những đêm mong chờ trăng sáng.
Một lần chuyện tình cờ theo cơn gió cuốn trôi xa lòng vẫn nhớ
Một lần đời buồn như trăng vỡ tiếc thương hoa tàn giấc mơ
Có lúc bỗng xót xa dâng sầu, có lúc nhớ tiếng yêu ban đầu
Tựa như mây khói làm sao hiểu được
Sài Gòn ơi đã hết rồi ngày tháng đam mê
Nhớ đường xưa lối cũ đi về
Từng đoạn buồn con phố về khuya
Từng đoạn buồn con phố về khuya.