Một lần chuyện tình cờ theo cơn gió cuốn trôi xa lòng vẫn nhớ
Một lần đời buồn như trăng vỡ tiếc thương hoa tàn giấc mơ
Có lúc bỗng xót xa dâng sầu, có lúc nhớ tiếng yêu ban đầu
Tựa như mây khói làm sao hiểu được
Sài Gòn ơi đã hết rồi ngày tháng đam mê
Nhớ đường xưa lối cũ đi về
Từng đoạn buồn con phố về khuya
Từng đoạn buồn con phố về khuya.
Cuộc tình tôi bao lâu nay vẫn giữ nguyên vẹn cho Oanh
Mặc dù ta đã chia tay lâu rồi
Và ngay hôm nay đây vẫn nhớ như in ngày xưa
Ngày Oanh đã cất bước theo người ta
Xuân qua rồi hạ
Thu chớm đông
Ai mang vụn vỡ trong lòng
Xin cám ơn anh, một thời chinh chiến
Tay ôm đàn, ôm súng viết tình ca
Tầm đạn bay xuyên qua từng nốt nhạc
Những trận hành quân để biết nhớ nhà.
Tôi yêu Hà Nội những sớm mùa thu
Soi gương mặt hồ, xanh biếc trời mây
Khi xa Hà Nội càng thấy yêu hơn
Tôi bắt đầu yêu hay là dự định
Ôi dự tính nào cũng thật ngây thơ
Tôi đã ngây thơ hay bắt đầu già
Mà đuổi bắt tình yêu trong tăm tối mù lòa.
Hỏi người trong đêm chênh chao
Em còn nghe gió ru lời xa vắng
Hỏi người môi yêu thương xưa
Sao đời vương dấu nét hư hao.
Em yêu từng ánh mắt qua ô cửa
Sao e ấp khiến anh ngẩn ngơ
Và bối rối đến chăng biết nhìn đâu
Từng hơi thở cố giữ đều và sâu
Mười năm em sống đời sống buồn tênh giữa thân phận người
Mười năm em vẫn nhặt lá vàng khô xếp cao bên trời
Đời không ngăn lối mà vẫn chồn chân bước đi khôn rời
Tình như tơ nõn buộc mãi hồn em trói quanh chân đời.