Mười Năm Bên Đời Ta

Mười năm em sống đời sống buồn tênh giữa thân phận người
Mười năm em vẫn nhặt lá vàng khô xếp cao bên trời
Đời không ngăn lối mà vẫn chồn chân bước đi khôn rời
Tình như tơ nõn buộc mãi hồn em trói quanh chân đời.

Từ Lúc Em Biết

Từ lúc em biết tình đã vội tan
Buồn trong gió cuốn dáng hoa phai tàn
Em như lá úa mãi xuôi theo dòng
Ôm đớn đau này như muôn đợt sóng.