Từng chiều rơi nghe chơi vơi, theo tiếng đời
Nhạc buông lơi, thân rã rời, tình chưa nguôi
Yêu cho vạn ngày sầu, cho đêm trở giấc, cho tim úa nhầu
Cho đôi mi vội khép, cho quanh đời, ngày tháng buông trôi
Buông lơi theo làn tóc
Mông lung như làn khói
Đêm trăng sao ngập lối
Uyên ương ươm tình mới.
Hãy nhìn trời cao cầu xin Chúa trong cuộc đời
Hãy nhìn trời cao kêu xin Chúa ơn bình an
Nhận ra ý Chúa cho con sống vui bình an
Dù rằng thế gian cười chê vì con quyết chọn Thiên Chúa.
Một mùa xuân về hoa vàng ngủ say
Bài thơ anh viết trên áo lụa bay
Thơ vương dưới gót chân người
Mong manh như áng mây trôi
Đêm mơ trăng rớt bên đồi
Tương tư bài thơ trên áo
Mẹ khóc cho con mẹ nhớ thương con
Nhớ dáng con ngoan nhớ tiếng ca ngày xưa
Nhớ nắng trưa hè bên đời con đưa võng
Nhớ ánh trăng vàng tiếng mẹ dịu dàng
Lần cuối cùng cầm tay nhau
Ta bảo người nhìn không gian trong hẹn lòng thôi buồn
Lần cuối cùng tìm đôi môi
Vì người vẫn gọi người tình nhân
Dù tay dài dài đến muôn nơi
Thì hồn người chỉ gió mưa thôi.
Chiều hôm qua chợt nhìn đôi mắt mẹ
Thấy dòng lệ mừng tủi rưng rưng
Mẹ mừng chiến tranh hôm nay tan sông qua cơn khốn cùng
Mẹ mừng anh em thôi chém giết lẫn nhau
Biết em có về trong đêm nay
Trên con đường tình bao trắc trở
Biết em có về trong đêm nay
Để tình nồng từng đôi cánh tay
Hãy hát lên đi em, đưa khúc ca mãi trôi về chốn xa
Hãy hát lên đi em, cho mây hồng quyện bay theo gió
Xin em, hãy hát khúc ca tình nồng
Sưởi ấm trái tim lạc loài, để cuộc đời, tựa như đóa hoa.
Niềm riêng xin giấu trong men rượu sầu
Bao năm yêu dấu sao nay mịt mờ
Để bây giờ tình quá ơ thờ
Dấu yêu nào chìm xa ngút ngàn
Chiều hoang mang yêu thương tràn trong phố vắng.