Người đi năm ấy rồi cũng quay về
Dòng sông xanh mát, chảy mãi trong hồn
Sông Thu bên lở nhớ bên bồi
Quê hương sâu lắng điệu hò khoan.
Thu đi thương lá vàng rơi đầy
Thu đi nghe tiếng lòng u hoài
Từng ngày mặc dấu son nhạt phai
Người ơi thương ghét nhau mà chi.
Em yêu hãy ngồi xuống đây
Ngồi gần bên tôi ngồi kề đôi vai
Cho hơi ấm quyện vào tim ta
Dù bao đau thương mắt lệ nhòa
Ngồi gần nhau, chia sớt thương đau
Ngồi gần nhau quên mối gian lao
Ngồi gần nhau, mơ ước tình dài lâu
Vòng hợp âm
Nửa giọt nước mắt không lăn nữa
Ngửa nghiêng trên triền má cong cong
Giọt long lanh run theo chiều xuống
Buông xuôi chới với giấc buồn rơi.
Em nhớ không em giữa chiều gió lộng
Khi ta cùng vui nô đùa trên sóng
Em khua bọt nước rồi nhìn xa xăm
Anh biết rằng em thầm ước mong
Cho duyên mình xanh mầu ái ân
Em đi rồi đường xưa mưa giăng lối
Giờ riêng anh lẻ bước buồn cô đơn
Bước lang thang dưới trời chiều lộng gió
Nuối tiếc ngày hai đứa bên nhau.
Người đàn bà quệt nước mắt vào đêm
Rồi khe khẽ gỡ tóc mình mắc rối
Trái tim không ngoan trái tim nông nổi
Háo hức dâng đi hoang hoải nẻo về.
Đời nhiều khi chẳng như mình thường mơ
Đôi lúc còn cho ta đầy bất ngờ
Người yêu mới vừa hôm qua
Mặn nồng say đắm bên ta
Nay vô tình như người lạ xa
Người ơi! Người có tin rằng
Từ lâu tôi vẫn khóc
Vẫn gọi người trong giấc ngủ
Từng mùa Thu đã chết
Trái tim mỏi mòn héo gầy
Giọt nước mắt chưa nguôi
Vẫn não nề tuôn như suối
Lạy trời làm sao quên nhau.