Một mùa xuân về hoa vàng ngủ say
Bài thơ anh viết trên áo lụa bay
Thơ vương dưới gót chân người
Mong manh như áng mây trôi
Đêm mơ trăng rớt bên đồi
Tương tư bài thơ trên áo
Mẹ khóc cho con mẹ nhớ thương con
Nhớ dáng con ngoan nhớ tiếng ca ngày xưa
Nhớ nắng trưa hè bên đời con đưa võng
Nhớ ánh trăng vàng tiếng mẹ dịu dàng
Lần cuối cùng cầm tay nhau
Ta bảo người nhìn không gian trong hẹn lòng thôi buồn
Lần cuối cùng tìm đôi môi
Vì người vẫn gọi người tình nhân
Dù tay dài dài đến muôn nơi
Thì hồn người chỉ gió mưa thôi.
Chiều hôm qua chợt nhìn đôi mắt mẹ
Thấy dòng lệ mừng tủi rưng rưng
Mẹ mừng chiến tranh hôm nay tan sông qua cơn khốn cùng
Mẹ mừng anh em thôi chém giết lẫn nhau
Biết em có về trong đêm nay
Trên con đường tình bao trắc trở
Biết em có về trong đêm nay
Để tình nồng từng đôi cánh tay
Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng
Dòng sông hương còn trôi, vầng trăng xưa còn soi
Sao không thấy anh về thăm anh ơi
Sài Gòn tháng mấy mới vào đông?
Chỉ thấy mưa thưa rớt giữa dòng
Quên lãng đời trôi hoen nỗi nhớ
Nắng về chợt thấy vắt bên song.
Chiều nay nghe điệu buồn Nam Phương
Lòng vấn vương thương lá vàng rơi
Người yêu ơi mịt mờ xa xôi
Còn nhớ chăng tháng ngày chung đôi.
Đàn ơi nâng đến phím nào u buồn phấn hương nhạt phai
Lặng im nghe phím tơ chùng bên đàn xót xa ngày tháng
Mùa thu sao đến nơi đây mà không mang theo ngày cũ
Để đàn thao thức canh khuya lặng nghe gió thu vừa sang
Thôi sẽ về đồi sim năm xưa
Ôm trăng đánh giấc cô miên một ngày
Cho tình tan theo khói bay
Cho hồn còn chút vui