Đời Dạy Ta Khôn

Đời nhiều khi chẳng như mình thường mơ
Đôi lúc còn cho ta đầy bất ngờ
Người yêu mới vừa hôm qua
Mặn nồng say đắm bên ta
Nay vô tình như người lạ xa

Suối Nước Mắt

Người ơi! Người có tin rằng
Từ lâu tôi vẫn khóc
Vẫn gọi người trong giấc ngủ
Từng mùa Thu đã chết
Trái tim mỏi mòn héo gầy
Giọt nước mắt chưa nguôi
Vẫn não nề tuôn như suối
Lạy trời làm sao quên nhau.

Chút Nắng Vàng

Từng chiều rơi nghe chơi vơi, theo tiếng đời
Nhạc buông lơi, thân rã rời, tình chưa nguôi
Yêu cho vạn ngày sầu, cho đêm trở giấc, cho tim úa nhầu
Cho đôi mi vội khép, cho quanh đời, ngày tháng buông trôi

Phượng Tím Dấu Yêu

Sương rơi rơi ngồi tôi hát những câu nhạc tình
Hương thuốc vương nồng man mác buồn tiếng lòng riêng mang
Bài tình ca ngày tôi viết tháng năm xa người
Như ân tình mong sưởi ấm tháng ngày vắng nhau

Con Đường Ngày Đó

Con đường ngày đó có lá me bay thu đến rơi đầy
Con đường ngày đó ghế đá hai bên xanh tươi hàng cây
Con đường ngày đó có nắng màu hồng
Có gió nhẹ nhàng có tiếng cười đùa
Có những giỏ xe đỏ thắm hoa phượng có em và tôi.

Trở Về Dấu Yêu

Giọt tình buồn chợt thoáng qua đôi mắt em cứ xa vời
Khi cố quên những kỷ niệm dẫu biết không mờ xóa
Khi lòng anh vẫn mãi nhớ em dẫu có lúc tim anh quay lạc lối
Hỡi em anh sẽ lại quay về.

Em Và Thu Hà Nội

Hà Nội đã vào thu
Nắng rực vàng mái phố
Hoa sữa đường Nguyễn Du
Vẫn đưa hương, nở rộ
Nhớ chiều trên phố cổ
Tay trong tay dịu dàng
Lòng cứ mãi xốn xang
Trong mắt nhìn đắm đuối.