Con đường ngày đó có lá me bay thu đến rơi đầy
Con đường ngày đó ghế đá hai bên xanh tươi hàng cây
Con đường ngày đó có nắng màu hồng
Có gió nhẹ nhàng có tiếng cười đùa
Có những giỏ xe đỏ thắm hoa phượng có em và tôi.
Giọt tình buồn chợt thoáng qua đôi mắt em cứ xa vời
Khi cố quên những kỷ niệm dẫu biết không mờ xóa
Khi lòng anh vẫn mãi nhớ em dẫu có lúc tim anh quay lạc lối
Hỡi em anh sẽ lại quay về.
Hà Nội đã vào thu
Nắng rực vàng mái phố
Hoa sữa đường Nguyễn Du
Vẫn đưa hương, nở rộ
Nhớ chiều trên phố cổ
Tay trong tay dịu dàng
Lòng cứ mãi xốn xang
Trong mắt nhìn đắm đuối.
Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng
Dòng sông hương còn trôi, vầng trăng xưa còn soi
Sao không thấy anh về thăm anh ơi
Sài Gòn tháng mấy mới vào đông?
Chỉ thấy mưa thưa rớt giữa dòng
Quên lãng đời trôi hoen nỗi nhớ
Nắng về chợt thấy vắt bên song.
Chiều nay nghe điệu buồn Nam Phương
Lòng vấn vương thương lá vàng rơi
Người yêu ơi mịt mờ xa xôi
Còn nhớ chăng tháng ngày chung đôi.
Đàn ơi nâng đến phím nào u buồn phấn hương nhạt phai
Lặng im nghe phím tơ chùng bên đàn xót xa ngày tháng
Mùa thu sao đến nơi đây mà không mang theo ngày cũ
Để đàn thao thức canh khuya lặng nghe gió thu vừa sang
Thôi sẽ về đồi sim năm xưa
Ôm trăng đánh giấc cô miên một ngày
Cho tình tan theo khói bay
Cho hồn còn chút vui
Rồi lại mùa đông tới, mùa giá băng về đó em ơi
Mùa đông nào rét mướt, em bỏ đi anh nhớ vời vợi
Nhiều mùa đông đã qua, người yêu vẫn còn đi mãi xa
Cho anh từng đêm trắng, lê hồn lang thang qua lối xưa.
Ta biết em qua giọng hát ngất ngây ru đời
Cuộc đời phù du như tiếng hát quá mong manh
Tựa hơi sương tựa làn khói chập chờn hư ảo
Báo trước định mệnh má hồng số kiếp thương đau.