Đàn ơi nâng đến phím nào u buồn phấn hương nhạt phai
Lặng im nghe phím tơ chùng bên đàn xót xa ngày tháng
Mùa thu sao đến nơi đây mà không mang theo ngày cũ
Để đàn thao thức canh khuya lặng nghe gió thu vừa sang
Thôi sẽ về đồi sim năm xưa
Ôm trăng đánh giấc cô miên một ngày
Cho tình tan theo khói bay
Cho hồn còn chút vui
Rồi lại mùa đông tới, mùa giá băng về đó em ơi
Mùa đông nào rét mướt, em bỏ đi anh nhớ vời vợi
Nhiều mùa đông đã qua, người yêu vẫn còn đi mãi xa
Cho anh từng đêm trắng, lê hồn lang thang qua lối xưa.
Cơn gió về lay động chiếc lá thu
Chiếc lá đong đưa trong phút giây cuối mùa
Chiếc lá thu phai đôi phiến sâu vàng úa
Chiếc lá van nài hỡi gió ơi ngừng lay.
Tựa đôi vai qua bao năm chung bước trên một lối về
cùng nhau qua những khó khăn anh vẫn mãi yêu em trọn đời
tình yêu có lúc đắng cay có những khi hờn đỗi muộn phiền
rồi cũng sẽ qua mau , khi em mãi là cuộc sống trong đời anh
Ánh sao rơi từng cánh đêm tối dài cho lòng nhớ
Vắng em yêu ngày đó câu ước thề tình như mơ
Nhìn Đông qua hững hờ lạnh se giá nỗi mong chờ
Khúc ca yêu mỗi mùa Noel đến nhớ ngày thơ
Ta nhớ người người có nhớ ta chăng
Như chim nhớ bầu trời như cá nhớ biển khơi
Như thú buồn nhớ rừng ngậm ngùi ôm nuối tiếc
Như ta nhớ về người người có nhớ ta chăng.
Có một mùa chia xa
Ai đi qua mà không hoài lưu luyến
Cuốn nhật ký trao ghi dòng lưu niệm
Khắc một miền bất biến nhuộm hồn tôi.
Ôi mưa đầu chiều nay tầm tã
Khơi nỗi buồn thức dậy lặng trong tôi
Đã qua rồi sao còn trở lại
Vẫn cợt đùa nỗi nhớ đau tôi
Ta trở lại qua từng con phố nhỏ
Hỏi những người quen ai mất ai còn
Ai đã sống nơi rừng sâu núi thẳm
Mãi không về dù chỉ một lần thăm.