Có lẽ nào chúng mình phải xa nhau
Khi tình yêu còn e ấp trong tim
Anh yêu em nào ngờ tình tan vỡ
Để giờ này nức nở từng đêm thâu.
Anh khóc cho người, lúc trời qua tối
Ta khóc cho mình, tình mình buồn đau
Thôi em yêu ơi, kỹ niệm xưa ấy
Khi lúc em buồn, anh không ở bên em
Hạnh phúc bên đời quá xa xôi
Mộng ước không thành dở dang đời nhau
Nhặt cánh hoa tàn hương sắc phai
Vầng trăng vỡ tan dòng sông đi mất tiếc thương đời em.
(st16 Văn Vũ)
Một mai mình xa cách rồi, khi lỡ yêu nhau
Không nói một câu, từ giã với nhau
Một khi mình đã hứa hẹn, trao hết cho nhau
Cả những nụ hôn, ân ái bên nhau quên hết thời gian
Tình yêu buồn như hạt mưa rớt trên lá vàng
Tình ta như làn mây thoáng qua giấc mộng
Hồn ta trông về nhau nghe tiếng mưa đêm
Từng hạt mưa mãi ướt nơi buồn, gợi nhớ
Nỗi đắng cay
Tìm lại mùa xuân khát khao
Tìm lại tình yêu ước ao
Trong giấc mơ vòng tay êm ấm
xiết bao ngọt ngào
Xin gọi tên người đàn bà đã cũ
Bước qua niềm đau trót yêu thương kiếp nào
Còn gì đâu khi cuộc tình tan vỡ
Đã lỡ yêu nhưng chẳng thuộc về nhau.
Tôi vô tình gặp anh khi ánh nắng nhẹ khuất sau lưng đồi
Trong cơn đau rã rời người tìm đến vuốt ve gieo niềm nhớ
Ngồi bên nhau mà lòng tha thiết vấn vương
Người yêu ơi anh đến cho tôi mộng mơ.
Ta biết em qua giọng hát ngất ngây ru đời
Cuộc đời phù du như tiếng hát quá mong manh
Tựa hơi sương tựa làn khói chập chờn hư ảo
Báo trước định mệnh má hồng số kiếp thương đau.