Tôi vô tình gặp anh khi ánh nắng nhẹ khuất sau lưng đồi
Trong cơn đau rã rời người tìm đến vuốt ve gieo niềm nhớ
Ngồi bên nhau mà lòng tha thiết vấn vương
Người yêu ơi anh đến cho tôi mộng mơ.
Ta biết em qua giọng hát ngất ngây ru đời
Cuộc đời phù du như tiếng hát quá mong manh
Tựa hơi sương tựa làn khói chập chờn hư ảo
Báo trước định mệnh má hồng số kiếp thương đau.
Đố anh biết tơ trời bao nhiêu sợi
Mà thi nhân vun sới dệt thành thơ
Mang tình yêu bao khắc khoải đợi chờ
Gieo thương nhớ trải dài xanh như cỏ
Em mệt rồi anh ơi, nước mắt em đã rơi nhiều rồi
Em mệt rồi anh ơi, anh nói gì cũng chỉ thế thôi
Ngày mình chia tay, chỉ như thế rồi em lẳng lặng bước đi
Ngày mình chia tay, từng ký ức bủa vây anh trên đường về.
Về thăm biển đêm nay nghe rì rào sóng hát
Trăng non ôm bờ cát nghiêng về tận cuối trời
Cánh buồm nhỏ ra khơi lạc vào dòng sông biếc
Đưa người đi xa biệt quên bờ cát nằm đau
Một ngày ta không nhau biển bạt ngàn nổi gió
Sóng từng cơn rạn vỡ xô ngược mãi về đâu.
Hỏi gió sao bay đi xa mịt mờ
Hỏi mây sao mây trôi đi dật dờ
Hỏi em tôi bao giờ trở về chốn cũ
Sông xưa vẫn trôi bến cũ phai phôi.
Ôi mưa đầu chiều nay tầm tã
Khơi nỗi buồn thức dậy lặng trong tôi
Đã qua rồi sao còn trở lại
Vẫn cợt đùa nỗi nhớ đau tôi
Ta trở lại qua từng con phố nhỏ
Hỏi những người quen ai mất ai còn
Ai đã sống nơi rừng sâu núi thẳm
Mãi không về dù chỉ một lần thăm.
(st37 Văn Vũ)
Nếu tôi còn sống mà trở về
Thực lòng muốn sống nơi đây
Cũng không còn chỗ cho một người
Một người còn giống như tôi
Tự do thơm tho trong dòng máu
Hồn tôi không yêu ai lừa dối
Làm sao gai đâm trong thịt tôi
Mà không cất tiếng nói.