Một người trách tôi sao hay hát bài ca ngăn cách mãi,
sao bảo rằng yêu nhau
không đẹp bằng thương đau,
không đẹp bằng những lúc đếm bước đi trong đêm thâu.
Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chớm ngang vai
Nếu em đừng quay bước đi
Mùa xuân vẫn còn nắng hồng
Và thiên đàng hai chúng mình
Vẫn còn khung trời màu xanh
Yêu người như lá đổ chiều đông
Như mây hồng chưa tím, như con chim khóc trong lồng
Như cơn giông đêm hè, tình ta nức nở canh khuya
Đường lên dốc cao là đường nhiều gian khổ
Tình càng xót xa là tình khó phôi phai
Đêm nay bên em tựa gió đời lạnh buốt
Manh áo tuy dầy mà nhịp tim run run
Người yêu hỡi xin giấu lệ sầu khi chia tay tình đầu
Dù xa cách nhưng những ngọt ngào ta quen nhau ngày nào
Còn đâu đó trên phố hẹn hò, còn in dấu phong kín một đời
Cười lên đi người yêu ơi dù lòng ta nát tan.
Em như lá rơi khi chiều giăng lối
Phôi pha như sương làn gió tìm về
Thoáng như cơn mưa chiếc bóng não nề
Từ dĩ vãng ngày mai anh đã gọi tên.
Em về mùa thu thành phố sương mù
Khung trời lộng gió chiều xuống mơ hồ
Con đường ngày đó có ai mong chờ
Cuộc tình đã xót xa ơ thờ
Một lần cách xa ngàn thương nhớ.
Bâng khuâng ta đợi em
Trước sân trường hoa tím
Bâng khuâng ta chờ em
Dù biết em không đến
Vẫn đợi vẫn chờ đã quen.
Người đi qua đời tôi trong những chiều đông sầu.
Mưa mù lên mấy vai gió mù lên mấy trời
Người đi qua đời tôi, hồn lưng miền rét mướt,
Vàng xưa đầy dấu chân, đen tối vùng lãng quên.