… Lời thiêng dân Chúa từ trong đáy tim âm thầm
lời cầu xin Chúa tựa như nén hương lan trầm
hồn con bay vút về nơi nhan Chủa nương thân
và uống no say tin yêu nồng ấm.
Ta còn gì cho riêng em khi hoàng hôn vừa rớt bên thềm?
Ta còn gì cho riêng em khi ngoài kia không còn nắng xuân xanh?
Ta còn gì cho riêng em bài tình ca dốc hết cho bao người
Ta còn gì cho riêng em tiếng yêu muộn chìm giữa đêm buồn.
Từ bao giờ ta trở thành xa lạ?
Bỗng vô tình như gió thoảng mây trôi.
Từ bao giờ ta đã chia phôi?
Hỡi người ơi có còn nhung nhớ?
(st77 Văn Vũ)
(st76 Văn Vũ)
(st78 Văn Vũ)
Có một đêm không trăng, không sao
Các anh đi về nơi ấy.
Đêm Rào Trăng dậy sóng lấm lem bùn,
Giữa đại ngàn tiếng thét run run.
Tôi đến thăm Đà Lạt mùa phượng tím
Hồ Xuân Hương cành phượng rũ im lìm
Cơn gió lùa cành phượng tím lung lay
Từng cánh phượng lả lơi trên mặt nước.
Có đôi lúc soi gương tôi chợt hỏi
Mái tóc xanh này đã đi về đâu
Làn da kia sao nay đã sám màu
Đôi mắt sáng sao nay mờ hư ảo.
Cánh hoa đào nở nơi miền quê người
Là mùa xuân để đôi ta dệt mơ
Ngón tay lạnh giá vẫn du dương khúc ca Diệu Hương
Đôi môi khô vẫn còn hơi ấm
Để tô thắm mắt môi hương nồng
Để ta biết khát khao hy vọng
Để ta viết tình khúc mùa xuân.