Tự Tình

Có đôi lúc soi gương tôi chợt hỏi
Mái tóc xanh này đã đi về đâu
Làn da kia sao nay đã sám màu
Đôi mắt sáng sao nay mờ hư ảo.

Trên Cánh Hoa Đào

Cánh hoa đào nở nơi miền quê người
Là mùa xuân để đôi ta dệt mơ
Ngón tay lạnh giá vẫn du dương khúc ca Diệu Hương
Đôi môi khô vẫn còn hơi ấm
Để tô thắm mắt môi hương nồng
Để ta biết khát khao hy vọng
Để ta viết tình khúc mùa xuân.

Khi Em Lớn

Khi em lớn
Vui biết bao vì được đi muôn nơi
Không phải đi về nhà trước mười giờ tối
Hmm… em lớn rồi mà.

Trả Cho Người

Trả lại cho người tình đẫm hồn thơ
Trả lại cho em những cung đàn vụn vỡ
Trả lại cho người bài hát phôi phai
Trả lại em về câu hát hồn nhiên

Đông Triều

Đôi mắt em gợi buồn hơn cả mùa Thu đã qua
Nước mắt em lạnh đầy, hơn cả mùa Đông giá băng
Mái tóc em nhạt nhoà, từng vào cơn mê thiết tha
Tiếng nói em nghẹn lời, lạc vùng ăn năn nhớ thương.
Tiếng gió ru gọi buồn, để mùa reo lên cay đắng
Cây đứng trong giao mùa, cảnh hồ bơ vơ thương nhớ

Con Yêu

Con ra đời trong một chiều nắng ấm
Sau bao ngày Mẹ trông ngóng đợi chờ
Trong vòng tay Mẹ con nằm im ngủ thiếp
Bao cơn đau dường như Mẹ đã quên

Để Chúa Đến

Xin cho lòng chúng con luôn mở rộng chờ mong Chúa đến.
Xin cho lòng chúng con luôn thắm nồng một tình yêu mến.
Xin cho lòng chúng con luôn khát khao, luôn ước ao.
Một thế giới sướng vui dạt dào, một thế giới không còn khổ đau.

Tự Tình Cho Mẹ

Con vẫn tự tìm về một thời tuổi thơ
Mẹ muốn quay về nơi tóc kẹp quần săng ngày xưa quê ngoại
Ai đưa con đi ai dìu mẹ về lưng mẹ đã còng tóc bạc đầu con
Con ngã trên đường đời mẹ buồn không yên
Mẹ đứng dang vòng tay giữa đời chông gai vì con thơ dại
Con tim bao la che dấu nhọc nhằn đôi tay yêu thương xanh lá bồ đề
Bồ đề tái sinh mẹ là cánh sen che đời con