Tình Chết Mùa Thu

Chiều cuối tuần ngồi chờ em không đến
Anh lang thang chiều Thu phố vắng người
Giọt cà phê buồn rơi từng hạt xuống tách
Như cuộc tình rơi rớt trong chiều Thu

Tình Đã Xa

Rồi một ngày tôi chợt hiểu ra không có gì bất tận
Cuộc tình đi qua lòng vẫn còn vương vấn
Giọt mưa rơi xuống mái hiên nhà
Như giọt buồn rơi xuống trái tim ta.

Thu Phai

Giọt mưa đầu hè thánh thót rơi
Trên phiến đá xanh non rạng ngời
Em đưa tay hứng giọt tinh khiết
Lặng lẻ góc trời gió tả tơi

Thu Buồn

Hình như mùa thu bên song cửa
Vài chiếc lá vàng trên lối đi
Hàng cây chiếc lá khóc biệt ly
Chỉ còn anh với em
Chiều thu làn gió hững hờ
Mây trôi để trăng mãi đợi chờ
Thuyền ai đi mãi về đâu

Khi Em Lớn

Khi em lớn
Vui biết bao vì được đi muôn nơi
Không phải đi về nhà trước mười giờ tối
Hmm… em lớn rồi mà.

Trả Cho Người

Trả lại cho người tình đẫm hồn thơ
Trả lại cho em những cung đàn vụn vỡ
Trả lại cho người bài hát phôi phai
Trả lại em về câu hát hồn nhiên

Đông Triều

Đôi mắt em gợi buồn hơn cả mùa Thu đã qua
Nước mắt em lạnh đầy, hơn cả mùa Đông giá băng
Mái tóc em nhạt nhoà, từng vào cơn mê thiết tha
Tiếng nói em nghẹn lời, lạc vùng ăn năn nhớ thương.
Tiếng gió ru gọi buồn, để mùa reo lên cay đắng
Cây đứng trong giao mùa, cảnh hồ bơ vơ thương nhớ

Con Yêu

Con ra đời trong một chiều nắng ấm
Sau bao ngày Mẹ trông ngóng đợi chờ
Trong vòng tay Mẹ con nằm im ngủ thiếp
Bao cơn đau dường như Mẹ đã quên