Mười năm yêu em, em thấm đời mộng mị
Mười năm yêu em ta thấu đời cuồng si
Mười năm yêu em ta hóa thành chiếc lá
Trôi theo từng cơn lũ của kiếp sống.
Thu về gợi nhớ thu xưa
Ngày rời cố xứ trời thưa nắng vàng
Ra đi khuất mấy dặm ngàn
Thềm xưa đành để trăng vàng lạnh rơi.
St87: Văn Vũ
Lành lạnh miền thủy nguyên
Một mình ta với biển
Nhìn sóng phà băng cát
Rồi đưa vào vô biên
Tình theo nước mắt lăn khô những bẽ bàng
Đời theo năm tháng in hằn vết chân chim
Lòng ai sỏi đá uống khô cằn khan đi tiếng con tim
Ta ôm giấc chiêm bao, buông theo những hư hao,
Cho ước ao, đi hái yêu về ngắt tình
Phố núi đêm nay phủ màn sương
Lạnh lẽo vương víu ánh đèn buông
Dang tay ôm lấy miền tịch lặng
Quầng thâm đôi mắt bao luyến thương
Gió đến bão đến mây đen khắp trời
Nước cuốn ruộng đồng nhà cửa ra khơi
Quê hương miền Trung tan nát tơi bời
Huế ơi Quảng Trị ơi thương quá quê hương tôi
Đời không như là thơ
Một thoáng như như giấc mơ
Tan như làn khói thuốc
Quyện trong gió hững hờ
Đường em đi,mịt mù trong sương khói
Đường Anh đi, gập ghềnh bóng đơn côi
Đường ta đi,mãi hoài sao không tới!
ĐưỜng ta đi, thác ghềnh chẳng hề vơi!
Anh không yêu mùa hạ
Hoàng yến rủ ven đường
Hoa rơi vàng nỗi nhớ
Hạ về ôm vỡ tan!