Phố núi đêm nay phủ màn sương
Lạnh lẽo vương víu ánh đèn buông
Dang tay ôm lấy miền tịch lặng
Quầng thâm đôi mắt bao luyến thương
Gió đến bão đến mây đen khắp trời
Nước cuốn ruộng đồng nhà cửa ra khơi
Quê hương miền Trung tan nát tơi bời
Huế ơi Quảng Trị ơi thương quá quê hương tôi
Đời không như là thơ
Một thoáng như như giấc mơ
Tan như làn khói thuốc
Quyện trong gió hững hờ
Dường như cây khô đã chớm bông
Những chiếc lá non dưới nắng hồng
Sau bao năm tháng triền miên ngủ
Và tôi chỉ biết có mùa đông
Tưởng rằng dòng thời gian trôi đã xóa hết trong tôi
Tình khúc cũ xa xôi viết lúc tuổi đôi mươi
Tưởng rằng đạn bom lửa khói đã biến trái tim tôi
Thành miếng đá nung vôi, hòa tan trong dòng đời
Chiều cuối tuần ngồi chờ em không đến
Anh lang thang chiều Thu phố vắng người
Giọt cà phê buồn rơi từng hạt xuống tách
Như cuộc tình rơi rớt trong chiều Thu
Rồi một ngày tôi chợt hiểu ra không có gì bất tận
Cuộc tình đi qua lòng vẫn còn vương vấn
Giọt mưa rơi xuống mái hiên nhà
Như giọt buồn rơi xuống trái tim ta.
Giọt mưa đầu hè thánh thót rơi
Trên phiến đá xanh non rạng ngời
Em đưa tay hứng giọt tinh khiết
Lặng lẻ góc trời gió tả tơi
Phiên bản 1: lời Việt Thiên Tú Cô độc vương
Hình như mùa thu bên song cửa
Vài chiếc lá vàng trên lối đi
Hàng cây chiếc lá khóc biệt ly
Chỉ còn anh với em
Chiều thu làn gió hững hờ
Mây trôi để trăng mãi đợi chờ
Thuyền ai đi mãi về đâu