Tôi đã mệt nhoài trên nhiều chiến tuyến
Bờ mương sâu bạn tôi trăng trối sau cùng
Tôi muốn con tôi vuốt ve từng di tích hận thù
Ôi nổi đau không làm nên chiến tích ngày nào
Trả lại giọt máu quyện vào từng cụm đất quê hương
Tôi mang tội gì? Tôi mang tội gì
Đường em đi,mịt mù trong sương khói
Đường Anh đi, gập ghềnh bóng đơn côi
Đường ta đi,mãi hoài sao không tới!
ĐưỜng ta đi, thác ghềnh chẳng hề vơi!
Anh không yêu mùa hạ
Hoàng yến rủ ven đường
Hoa rơi vàng nỗi nhớ
Hạ về ôm vỡ tan!
Ai có về miền sông Hương nhắn giùm tôi vẫn còn thương
Thương dòng nước bạc sầu mênh mang thương đồi Ngự Bình dấu yêu
Thương mấy nhịp cầu ngang sông rồi thương con đò lướt trôi
Lắng buông câu hò ấm cuộc đời vấn vương lòng mấy lời.
Có khi đang ngồi lại nhớ đến em
Mỗi khi mưa chiều lại thắt tim đau
Lúc anh nhớ người trở suốt canh thâu
Anh nhớ đến môi ướt mềm thắm môi anh
Rồi một ngày hương xuân ngây ngây, tôi đứng đón hoa đào bay
Hoa rơi trên màu áo trắng năm xưa còn đây
Và bầu trời xanh như hôm nay, tôi với em tay nắm tay
Ta đưa nhau đến lưng đồi chiều ấy
Làm sao giữ em được nữa khi ta không nhìn thấy ta
Làm sao giữ ta được nữa khi con sông độc cuốn ta
Làm sao biết bao giờ hết ly tan để em trong trắng
Về tươi mới như hạnh phúc đợi chờ đã lâu.
Thôi ! thôi anh đừng đến nữa
Thôi ! thôi còn đến làm gì ?
Tình ta nay đã hết
Tình ta nay đã tàn
Bao lời anh đã hứa
Như dòng nước trôi xuôi
Viết lời: Bùi Thành Công
Em từ lục bát bước ra
Dáng thân cổ tích vẫn là hôm nay
Qua cầu gió thổi y bay
Ngàn năm hiện thể hình hài chẳng vơi
Tóc lay ngỡ động mây trời
Lòng thôi phong kín gọi mời tài hoa