Lời cho em rất chập chùng
Mắt em còn mở giữa vùng tinh anh?
Mùa xuân thảm cỏ còn xanh?
Bàn chân em dẫm có lành lặn không?
Tôi đang đứng giữa mùa đông
Hay cùng em đứng giữa dòng hiện sinh
Mai em về chốn nao?
Đem chút tình có nhau
Biển rộng trời cao mây nước trôi mau
Nụ tình chìm dấu theo từng lá sầu.
Ngày ấy ngày của giông bão
Thành phố bỗng như lặng câm
Me đi về nơi ấy, bỏ lại đứa con thơ
Đường phố từng đoàn xe qua
Đoàn xe còi vang gầm rú
Bao nhiêu là làn khói trắng
Chia tay một lần cuối nước mắt lưng tròng
Tiễn anh đi nỗi đau này nén vào trong
Bạn hỏi tôi vì sao tin Phật
Trên bầu trời nào thấy Phật đâu?
Ở đây cuộc đời rất thật
Xung quanh ta chẳng đáng tin hay sao?
Rumba
Ngược thời gian, trở về quá khứ phút giây chạnh lòng
Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu ân tình chỉ còn lại con số không
Ai thương ai rồi và ai quên nhau rồi
Trong suốt cuộc đời tương lai trả lời thôi.
Chiều nay ngang qua phố
Nhớ cuộc tình đã xa
Những lời yêu hò hẹn
Như mới vừa hôm qua
Này người ơi sao người không nhớ đến chi ngày xưa
Khi xưa khó nhọc khi xưa không tiền nói nhiều câu xót thương
Hôm nay sang giàu người quên mau ân tình
Quên lúc ngày xưa gian nan mình cùng nhau
Bắc Ninh Kinh Bắc chiếc nôi của người Việt cổ
Chiếc nôi ngàn câu quan họ
Nằm kề kinh đô Thăng Long, trấn giữ kinh đô Thăng Long
Xa sông Seine ngày về, không nhớ gì, chỉ nhớ một người thôi!
Xa Paris ngày về, không có gì, chỉ có một lời yêu!
Con sông Seine không âu sầu?
Con sông Seine không biết cô đơn?
Những đám mây như tờ giấy trắng
Tháp Eiffel như là ngọn bút
Gửi lời thơ (yêu) soi bóng trên dòng sông.
Đêm sông Seine sáng chói những ánh đèn
Vui cho ai? Ai biết? Ai? Nỗi buồn…
Sông hát cho những ngày xa!