Ai có về miền sông Hương nhắn giùm tôi vẫn còn thương
Thương dòng nước bạc sầu mênh mang thương đồi Ngự Bình dấu yêu
Thương mấy nhịp cầu ngang sông rồi thương con đò lướt trôi
Lắng buông câu hò ấm cuộc đời vấn vương lòng mấy lời.
Có khi đang ngồi lại nhớ đến em
Mỗi khi mưa chiều lại thắt tim đau
Lúc anh nhớ người trở suốt canh thâu
Anh nhớ đến môi ướt mềm thắm môi anh
Rồi một ngày hương xuân ngây ngây, tôi đứng đón hoa đào bay
Hoa rơi trên màu áo trắng năm xưa còn đây
Và bầu trời xanh như hôm nay, tôi với em tay nắm tay
Ta đưa nhau đến lưng đồi chiều ấy
Làm sao giữ em được nữa khi ta không nhìn thấy ta
Làm sao giữ ta được nữa khi con sông độc cuốn ta
Làm sao biết bao giờ hết ly tan để em trong trắng
Về tươi mới như hạnh phúc đợi chờ đã lâu.
Thôi ! thôi anh đừng đến nữa
Thôi ! thôi còn đến làm gì ?
Tình ta nay đã hết
Tình ta nay đã tàn
Bao lời anh đã hứa
Như dòng nước trôi xuôi
Viết lời: Bùi Thành Công
Em từ lục bát bước ra
Dáng thân cổ tích vẫn là hôm nay
Qua cầu gió thổi y bay
Ngàn năm hiện thể hình hài chẳng vơi
Tóc lay ngỡ động mây trời
Lòng thôi phong kín gọi mời tài hoa
Nào ngủ đi con mùa đông đang tới ngoài hiên
Nào ngủ đi con mùa đông trên cánh bầy chim.
Lời cho em rất chập chùng
Mắt em còn mở giữa vùng tinh anh?
Mùa xuân thảm cỏ còn xanh?
Bàn chân em dẫm có lành lặn không?
Tôi đang đứng giữa mùa đông
Hay cùng em đứng giữa dòng hiện sinh
Mai em về chốn nao?
Đem chút tình có nhau
Biển rộng trời cao mây nước trôi mau
Nụ tình chìm dấu theo từng lá sầu.