Trong tay không tiền đời mấy ai thương
Những lúc có tiền nhiều kẻ ghét ganh
Bao đêm ngao ngán thở dài
Nhìn lên và hỏi ông trời
Giờ tôi biết sống làm sao trời ơi.
Có ước mơ tựa như cánh buồm, chờ cơn gió vút lên
Có vết thương mười năm đứng âm thầm, vì cơn mưa sống lại
Có trái tim tựa như tiếng đàn, làm tôi yêu xiết bao
Có bước chân dài hơn những con đường về nơi tâm vắng lặng.
Sau cuộc chiến cha trở về quê cha
Bỏ lại sau lưng những đứa con lạc loài
Những đứa con mang hai dòng máu
Cho người đời xa lánh biệt khinh.
Kìa màn đêm hiu hắt mang tên em
Quay về trong kí ức
Của anh qua thời gian
Con xin mẹ tha thứ cho con
Phận làm con chữ hiếu chưa tròn
Cha mẹ già ngày đêm tần tảo
Sớm khuya chiều bên ngọn đèn quạnh hiu
Xin lỗi em về những chuyện mà ta đã nghĩ
Xin lỗi em về những gì mà ta đã nói
Vì bao câu chuyện mình lúc xưa giờ đây chẳng thể viết tiếp được
Chỉ là xa thôi mà chẳng khi nào ta ngừng nghĩ đến nhau
Chiều trên phá Tam Giang anh chợt nhớ em
Nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận
em ơi em ơi em ơi em ơi
.Bạn tôi những bạn tôi
Không nhiều lắm có chừng mươi người
Từ khi xếp bút nghiêng mỗi người đi một miền
Dăm tháng đôi năm mới nhận được tin.
Có đứa nắm vận may chỗ ngồi cao lương đầy
Có người buồn số phận đắng cay
Bạn tôi cũng có người đàn thuê viết mướn
Cũng có thằng bỏ sách đi buôn
Cũng có kẻ làm lính sa trường.
Đừng nói yêu em khi còn trắng tay
Đừng để cho em khổ lụy sau này
Đời không đơn sơ dễ tính
Đời mang trên vai nặng gánh
Mà tình yêu tựa chiếc lá mong manh
Chiều rơi, cho lòng lạc loài chơi vơi
Ngày rơi, ai buồn giây phút qua rồi
Thời gian, luống phụ cho ai mãi đâu
Luống hận cho ai mãi đâu, muôn kiếp u sầu.