Đừng nói yêu em khi còn trắng tay
Đừng để cho em khổ lụy sau này
Đời không đơn sơ dễ tính
Đời mang trên vai nặng gánh
Mà tình yêu tựa chiếc lá mong manh
Chiều rơi, cho lòng lạc loài chơi vơi
Ngày rơi, ai buồn giây phút qua rồi
Thời gian, luống phụ cho ai mãi đâu
Luống hận cho ai mãi đâu, muôn kiếp u sầu.
Ai nói với anh xa anh nhiều rồi em quên nụ cười
Tàn đêm ra đứng nhìn trăng đếm sao thương về xa xôi
Ai nói với anh em thường sầu nhớ mong chờ
Nên dáng người thành bóng tương tư
Mắt xanh mang nhiều thương nhớ
Một chiều mưa áo trắng đưa nhau
Bên kia đời tình buông nửa vời
Lần này đây đã hết cho nhau
Thôi điên cuồng thịt da rã rời
Người về đâu dứt hết thương đau cuộc tình mau.
Màu nắng hay là màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên
Đã từ lâu tôi vẫn thường trong bóng đêm
Mang nỗi buồn không biết tên
Tôi đã thầm thề mây hẹn gió.
Tôi muốn lánh xa chuyện đời
Tôi muốn quên đi loài người
Tôi ước mơ trong cuộc đời không có đàn bà.
Rồi từ giọng hát em, chợt vút cao vút cao một trời một trời
Bài thánh ca đêm vang lên trong ngày dài mệt nhoài một phận đời
Ôi biết bao giờ ta đốt hết từng lời ca êm
Mặn nồng trong tim muộn phiền, người đem giá băng về trên tuổi đá buồn.
Chiều nay ngồi viết riêng cho em
Cho em bài hát êm đềm trôi theo từng tiếng tơ mềm
Nhờ mây gửi đến riêng cho em
Cho em ngàn lời yêu thương trôi trên nụ cười phong kín
Mai em xa rời tôi còn ai cùng đi giữa đời
Mênh mông đây là đâu là biển vắng đêm sâu
Khi em quay mặt đi lòng tôi tựa phiến đá sầu
Chơ vơ trong lặng câm muộn phiền theo tháng năm.
Em đến đây tóc buồn vương trong nắng
Đôi mắt em là mây bốn phương trời
Ôi ngát hương nụ cười nét môi
Ôi ngấy ngây cuộc tình đắm say
Ta có nhau tưởng chừng rất lâu, dài cho mãi sau