Khi ta buồn sầu, từng giọt hạnh phúc ở tận chốn nao
Khi ta rơi lệ, nhìn đâu cũng thấy trống vắng trong tim
Khi ta chán chường, nhìn đâu cũng thấy chỉ còn quạnh hiu
Khi ta mỏi mệt, chỉ còn cơn gió khiến ta thêm lạnh.
Ngày tôi ra đi gió rét đợi mong
Vừa chia tay xong riêng tôi lẻ bóng
Đành ôm mộng bước âm thầm
Phải chăng mình kiếp con tằm. Số phận vương tơ?
Có còn không trong tiếng mưa
Còn đâu phút ban đầu
Em giấu lệ kiêu sa
Ta giữa đời phong ba
Đừng quên em dù chỉ một giây
Đừng quên em dù chỉ một ngày
Đừng quên em cho dẫu tình anh đổi thay.
Lang thang trong tử sinh, từ đêm vô thỉ, cơn đau xa người
Trăm năm như sát na, mộ ta ai đắp
Đêm trăng sao vỡ tan, vội vàng quay gót, bước qua đời nhau
Đêm vẫn đêm sâu, mộng trắng mái đầu
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời không còn thấy loài người
Vây phủ quanh đời nói tiếng yêu thương.
Hôm nay thức dậy không còn thấy mặt trời không còn thấy một người
Hơi thở ru đời như gió ru mây.
Hãy cứ vui chơi cuộc đời
Đừng cuồng điên mơ trăm năm sau
Còn đây em ngọt ngào
Đứng bên ngày yêu dấu
Nhìn mây trôi đang tìm về níu cao
Một ngày mùa đông một người Việt Nam
Ra bên dòng sông nhớ về cội nguồn
Nhớ về đoạn đường từ đó ra đi
Nhớ về biển rộng thuyền ghe lướt sóng
Nhớ về nghìn trùng nòi giống của chim
Em ơi có nghe tiếng mưa thì thầm,
buông lơi vần thơ cung nhạc sầu lắng.
Gọi tình nhân bao lần thu bạc trắng mái đầu.
gói kín màu áo thanh xuânm tương tư khung yêu rụng vỡ
Chuyện kể về nữ dân công hỏa tuyến
Mười tám đôi mươi tuổi độ trăng tròn
Tuổi thanh xuân chưa một lần hò hẹn
Đất nước khi cần gác lại tình riêng.