Mái nhà xưa yêu dấu, Bức tường rêu phong cũ
nơi cậu bé qua những ngày thơ ấu.
Muốn mình mau khôn lớn, giữa lụa là yên ấm
Em ngồi ước mơ bước chân giang hồ.
Con đường trơn ướt tiễn em ra đi chiều nay
Mùa thu mưa bay vùi trong mắt em đợi chờ
Chờ em nơi hẹn cũ, chờ em trên lối xưa
Một ần yêu thương cho nhớ nhung làm cơn mưa.
Lìa xa thành phố tôi tìm lại ngày đã qua
Biến xanh màu nhớ khơi dạt dào niềm thiết tha
Thuỳ dương còn đó nhưng người tình nay đã xa
Chỉ còn lại cơn gió đưa nghe thì thầm khóc tương tư.
Làm sao giết được người trong mộng
Để trả thù duyên kiếp phũ phàng.
Trên sông chơi vơi
Gió đưa hiu hắt từ phương xa vờị
Lan theo cơn gió
Bấp bênh trôi máu ai pha hồng dòng sông
Vang theo hơi gió.
Tiếng của ai thầm khóc trên lưng sóng
Thôi nhắc nhở chi khi Bắc Nam
Đoạn tình, tàn sát sinh linh
Nếu là chim, tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là hoa, tôi sẽ là một đoá hướng dương
Nếu là mây, tôi sẽ là một vầng mây ấm
Nếu là người, tôi sẽ chết cho quê hương
Thúy đã đi rồi
Những ngày băng giá không tiếng cười
Thúy đã đi rồi
Biết làm sao cho nhớ thương nguôi
Đời em về đâu cho gió trăng sầu
Tìm em ở đâu đường mây tìm dấu.
Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát nhạc buồn
Xin đừng hỏi tôi tại sao
Tại sao tôi hay hát dân ca
Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
Cũng phôi pha những điêu ngoa theo vết môi cười tàn tạ.
Ru em từng ngón xuân nồng
Vườn xưa này em có nhớ
Ru em cỏ xót xa đưa
Ru tình mưa mùa hạ phôi pha.