Thôi cũng đành một kiếp trăm năm đời người sẽ qua
Cũng đành một thoáng chiêm bao tình người cũng xa
Cũng phôi pha những điêu ngoa theo vết môi cười tàn tạ.
Ru em từng ngón xuân nồng
Vườn xưa này em có nhớ
Ru em cỏ xót xa đưa
Ru tình mưa mùa hạ phôi pha.
Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình
Trời lạnh quá trời lạnh quá sao đành bỏ em một mình
Đừng bỏ em một mình đừng bỏ em một mình
Chiều lộng gió chiều lộng gió sao anh đành bỏ em
Bỗng một ngày khác hơn mọi ngày
Nắng ngập ngừng mãi trên hàng cây
Quãng đường về hoa lá mùa hè
Cứ rì rào mãi câu tình ca
Nắng gửi gì cho hoa bằng lăng
Mà đượm màu tím biếc
Em đi qua bâng khuâng chợt tiếc
Ôi màu mực tím năm nào.
Trời đem mây trôi về trên đó
Cho buồn ghì tuổi đá mưa dạt dào ngàn đời
Ngày đó trong khung trời bãng lãng
Khẽ nâng niu tay mềm đếm từng bước chân êm.
Muốn nói yêu anh thật nhiều
Mà tay anh mang nhẫn cưới
Muốn nói yêu anh thật nhiều
Sợ tình héo hắt trên môi
Mình quen nhau chi để lỡ làng
Trời cao xui chi chuyện phũ phàng
Biết nhau để làm khổ cho nhau
Từng hạt sương khuya hoen đôi mắt biếc
Sao khi chia ly hôn anh một lần vội vã!
Làm chiều không đi chân mây tím ngắt
Anh ơi, đêm nay em nghe trống vắng buồn tênh
Những chiều không có em ngõ hồn sao hoang vắng
Ôi! Dừng chân đây, đường phố cũ ngồi nhớ tới nhớ tới
Dáng người em thơ cùng bước dưới trời mưa
Lòng trao chuyện lòng.
Rồi một mùa thu tới cho mắt em buồn trong nắng
Màu tình hôn tóc rối ru má em hồng say đắm
Chiều về dâng lá úa, lá ươm trên dòng tóc xanh
Lá ướp môi em thêm tình, gọi mùa thu đến trao mình.