Bờ vai ơi đừng quá nghiêng nghiêng đánh rơi buổi chiều thơm ngát
Làn môi ơi đừng quá run lỡ tia nắng hồng tan mất
Xin âu lo không về qua đây, xin yêu thương dâng thành mê say
Xin cho ta nhìn ngắm lung linh từ đáy đôi mắt sáng trong.
Biết dùng lời rất khó để mà nói rõ
Ôi biết nói gì cuộc tình lớn quá
Chuyện tình đáng nhớ tuy cũ nhưng là biển già trắng xoá
Cuộc tình quý giá như những ngọc ngà người dành cho ta
Ôi biết nói gì
Nhớ tới mùa thu năm xưa gửi nhau phong thư ngào ngạt hương
Nét bút đa tình lả lơi
Nhớ phút ngập ngừng lòng giấy viết rằng
Chờ đến kiếp nào tình đầu trong gió mùa người yêu ơi
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Người yêu ơi còn nhớ không
Chuyện ngày xưa đã qua mau
Mình hẹn hò yêu mãi nhau
Cho dù năm tháng dài
Rồi một mình đi lang thang trên đường xưa phố vắng đêm dài
Tình nào buồn xin cho tôi xin một đêm với giấc mơ thôi
Còn đâu nữa mà mong nhớ khi tình yêu vỗ cánh đi rồi
Khi gọi tên vắng tiếng im lời khi nụ hôn tắt ngấm trên môi
Mẹ ra bến xưa cầm tay tiễn đưa
Người đi hiến dâng đời cho chiến chinh
Dặn dò mẹ bảo con ráng lên trai
Khi con bước đi hồn mẹ tái tê
Lệ rơi ướt mi lòng nghe sắc se
Nghẹn ngào mẹ nhìn không nói lên lời.
Em mãi là 20 tuổi
Anh mãi là mùa xuân xưa
Những cây ổi thơm ngày cũ
Và vầng hoa ngâu ngày thu
Mẹ hiền ơi hôm nay mừng Vu Lan về
Trong căn phòng nhỏ còn mẹ đời còn hơi ấm
Bao tháng năm qua nhọc nhằn vì đàn con thơ khờ dại
Tóc mẹ đã bạc chúng con sợ mẹ đi xa.
Trên đỉnh đèo hoang vu con nghe tiếng mẹ gọi
Mẹ gọi con trong đêm mịt mù mẹ gọi con khuya sớm tinh sương
Và lòng con trăng soi ngoài vườn ngày mùa vui thuở xa xôi
Lời mẹ kêu vang trên đỉnh núi lời mẹ kêu vang trên ruộng đồng
Lời mẹ kêu nghe ra lời buồn của dòng sông ngày mùa đông.