Bên phương trời đượm bao gió sương
Mây bao la man mác âm thầm
Chiều buồn âm u tiếng trầm trầm
Dòng sông F] nước cuốn cuốn bên song kêu vang ầm
Đã sắp tàn canh một cuộc chơi
Mình ta ngồi đây ngẫm cuộc đời
Vẫn biết không gì là mãi mãi
Ta như cỏ dại ấy mà thôi.
Khi mùa đông sang lòng hiu quạnh
Khung trời mênh mang ngày hoang lạnh
Trôi trong cơn mơ về xứ lạ
Em nơi phương xa còn chờ mong?
Một lần về thăm lại phố cũ
Những người xa cách miền xa xôi
Cõi lòng như nắng chiều chơi vơi
Hoang tàn xơ xác tả tơi
Mây kết không buồn trôi
Ánh nắng rọi lá xuyên cành
Tựa bình minh soi nước long lanh
Không gian sầu lắng đọng
Hoàng hôn lấp lánh bên suối mơ.
Ngày nào chung bước trên đường phố xưa
Ngày nào riêng bóng ngậm ngùi tiễn đưa
Vạt nắng buồn rơi trong chiều nhạt màu
Ngọn gió quạnh hiu buồn rơi cuối ngày
Lối vắng trong chiều nghe hồn tịch liêu.
Nàng xuân dạo bước theo lối yêu qua ghi dấu cuộc tình
Ngập ngừng hè đến ngẫn ngơ ngóng trông chín mươi chờ mong
Dịu dàng mùa thu đi về đôi bóng ước mong ngày sau
Lạnh rời trời đông ấm môi dỗi hờn trách yêu vụng về.
Buồn mà chi nào ta hãy vui lên
Tay trong tay nhau quên bao nhiêu nỗi ưu phiền
Muôn hoa yêu thương dâng một đóa trao tặng em
Dù trong giây phút thoáng qua mà thôi.
Có gì cao quý cho bằng tình yêu
Của người đã hy sinh chết cho đời.
Chính Ngài đã dưỡng nuôi thân ta
Đó là Thịt Máu rất bao la, cuộc tình con tim hoen máu.
Có gì cao quý cho bằng tình yêu
Trọn cuộc tình đã hiến dâng thật nhiều.
Ai đó ăn Thịt Ngài sẽ sống,
Máu Ngài của uống rất thiêng liêng dưỡng nuôi ta sống muôn đời.
Chiều nào bên nhau trên đường phố xưa
Nghe lá thu rơi êm đềm bước chân
Góc phố thân quen ghi lời ước hẹn
Tình yêu như đoá hoa hồng tươi