Chiều nay anh đến
Vui đón em đi par ty
Làn môi tươi thắm
Anh thấy yêu em nhiều hơn
Em mang một gánh buồn tưởng chừng không gánh nổi
Anh đến trong tình muộn tình yêu đó lên ngôi
Nhưng có ai đâu ngờ tưởng rằng đời thay đổi
Anh giúp em đổi thay bằng gánh buồn nặng vai.
Ánh dương tàn, chiều xuống âm thầm, ngày đang vỡ tan
Những con thuyền ngả bóng ưu phiền chờ con nước lên
Gió mơn man, về giữa không gian còn vương chút nắng
Gót chân hoang lặng lẽ lang thang tìm người xa vắng
Làm sao em biết đoán tương lai mình Vì khi anh đến quá ư chân thành
Là thân con gái mới yêu ban đầu Bến vui nơi nào bến đau nơi nào
Nàng đầu tiên đã đến em xinh tươi rất hiền hòa
Đôi mi cong, tóc mượt mà T’drat ti ta
Quên sao đêm đó anh đêm khiêu vũ bên anh
Đêm tango kết se duyên đôi mình
Anh yêu! Mắt em lệ rơi đầy
Nỗi vui nào hơn kỷ niệm bên nhau biến thành hạnh phúc
Anh yêu! Nhớ chăng tình đêm đầu
Đó đây ngủ yên suối lệ hồn em rớt bên đời nhau
Đêm nay lê bước chân hoang buồn não nề
Cõi lòng hoang vắng bơ vơ tình không về
Khi xưa ta bước chung đôi giờ lẻ loi
Ai đem giông tố cách chia tình hai lối.
Mùa mưa nào năm xưa
Mái nhà vang tiếng mưa
Gió tung đầu ngọn mít
Gió đưa thân cánh dừa.
Xưa tại Bếtlêhem khắp chốn mọi nơi yên bình
khi vạn vật êm ái giấc mơ nồng
Ngoài đồng người mục tử thức canh ngày đêm mệt nhoài
Trời về khuya đầy buốt giá
Ngày chìm xuống ánh trăng lan chân trời đêm
Vầng trăng mới lên biển đen loang ánh trăng mơ
Bao sợi nhớ rối bung vương theo hồn hoang
Ngày xanh đã qua còn đây với tôi biển trăng.