Một độ tôi ngồi thương khóc hoa
Cửa chiều hiu hắt nắng xuân tà
Nhớ người năm ngoái, năm xưa mãi,
Nhớ nụ cười xuân thấp thoáng qua.
Lắng nghe chiều rơi
Chìm theo khói sương mơ hồ
Đàn ai lên tiếng
Lưu luyến mối tơ duyên
Chiều nay có người
Ngồi nhặt lá thu rơi.
Một thuở yêu người
Ôi trái tim nồng say một thuở bên người
Ngây ngất hương tình say giờ đã xa rồi
Hương ái ân tàn phai người đã đi rồi
Ngàn năm sông Seine vẫn lững lờ trôi
Biết bao nhiêu đổi thay cuộc đời
Chiều Paris phố xưa còn vui
Tóc ai mây trời xa xôi
Chiều nay anh đến
Vui đón em đi par ty
Làn môi tươi thắm
Anh thấy yêu em nhiều hơn
Em mang một gánh buồn tưởng chừng không gánh nổi
Anh đến trong tình muộn tình yêu đó lên ngôi
Nhưng có ai đâu ngờ tưởng rằng đời thay đổi
Anh giúp em đổi thay bằng gánh buồn nặng vai.
Ta đang say giấc mơ mùa tàn thu
Đi trong trời sương khói giăng mịt mờ
Không gian như có cung đàn nhẹ lay
Em đem ngàn năm đến trong một ngày.
Những chiều về mưa rơi
Tâm hồn con chơi vơi
Thầm cầu xin Mẹ hỡi
Mẹ hãy thương nhận lời
Đêm mơ tôi về nẻo cũ
Thẩn thơ tìm dấu yêu xưa
Bóng nghiêng trên đường gió nhẹ
Trong tôi sợi nhớ đong đưa
Bây giờ còn gì nữa đâu mối tình vùi chôn đã lâu
Kể từ ngày xa cách nhau cho lòng này thêm rớm máu
Bước đi một chiều cuối thu giá băng về ngập phố khuya
Tim em chìm trong đớn đau anh nghe trĩu nặng cơn sầu.