Vì nàng đẹp như một bông hồng
Nên tôi không dám yêu nàng
Ôi đôi môi cười như cánh lan
Bao năm tôi khó nguôi quên
Nhặt cánh hoa vàng tim ngẩn ngơ
Ngoài hiên tin xuân đến bao giờ
Lòng thấy bồi hồi trong tiếng nhớ
Nàng xuân sao vội đến không chờ không đợi một ai
Một thoáng qua đời nhau
Mới hay con tim tưởng chung lối
Yêu thương mặn nồng say đắm
Để em gởi hết trái tim trao cho anh
Nghĩ rằng sẽ không bao giờ thay đối
Tình nào đã vợi tan
Khi chiếc lá Thu vàng
Buông mình theo chiều gió
Tình nào xót xa thêm
Trong bóng đêm ngập tràn
Lệ rưng rưng nỗi nhớ.
Tình lỡ người phụ nhau
Cho mắt môi úa nhàu
Một nửa hồn thương đau
Vây kín trọn canh thâu.
Ra đi với tình thương mang theo luyến sầu vương,
Khi thu nắng vàng phai bụi trần vương lòng ai?
Ra đi khóc tình quê nặng gót chân lê thê
Tìm nhắn quê xa vời hẹn ngày mai sẽ quay về
Một mình với mùa Đông buồn khi có nỗi riêng trong
lòng. Một mình với mùa Đông, ngại thao thức với đêm không
cùng. Ngại gặp những hình bóng dìu nhau đến trong
những cơn mộng. Còn lại vẫn cuộc sống, dù đường cuối trời là hư không.
Dừng chân bên quán nhỏ
Chút hương vị quê nhà
Cơn mưa chiều lá đổ
Tạm biệt nhau hoàng hôn.
Êm như tiếng hát thơ mộng ngày ấy
Tơ vương tóc rối êm đềm ngày qua
Hương sinh em mãi ngây dại chiều vắng
Dù thời gian đi phai dấu tình ta
Giọt nắng cuối cùng khép lại một đời
Từ nay lặng buồn đi trong đêm tối
Giọt nắng cuối cùng tiễn chân em đi
Ta đưa em về đường khuya trăn trối.
Một tuần ngâu
Mưa rơi buồn reo lá tung sầu theo nhớ nhung tiêu điều
Cơn cơn nơi phương trời tình tan vỡ muôn đời
Rầu rầu năm năm Chức Nữ khóc Ngưu Lang
Niềm hận thương tràn khắp nhân gian
Ðều đều giọt mưa giọt mưa đều rơi suốt trời u ám
Nhịp cầu mong manh Ô Thước bắc ghềnh
Vợ chồng ngâu buồn tủi trông nhau.