Rồi một ngày em xa rất xa, một cuộc tình em không thiết tha
Còn những chiều lặng lẽ bơ vơ có bao giờ em nhớ có bao giờ em mơ
Rồi một ngày trong ta bỗng như cuộc tình tàn như gió lặng câm
Nhìn những mùa vàng nắng bâng khuâng
Đến bây giờ ta biết một mùa trăng xưa đã tàn.
Phố vắng chiều nay bước chân buồn
Con đường quen thuộc dấu em qua
Hôm nay chợt thấy như xa lạ
Như chợt vừa nghe em tiếng ca.
Người đi một sớm mưa trên biển vắng
Mưa trắng xóa như màu tang tiễn đưa nhau đêm nguyệt tàn
Làng quê vương vấn mái tranh đơn sơ
Bao năm vẫn mãi mong chờ quê hương vui ngày mới.
Nhạc sầu dâng tiếp nối
Mưa giăng mờ khung trời
Dòng thư ai nhắn gửi
Buồn len vào tim côi.
Ngồi đây lắng nghe tâm tư mình buốt giá
Làm sao nói cho vơi nỗi buồn xa nhà
Việt Nam gấm hoa yêu thương còn đó
Dẫu xa bao nhiêu sông hồ
Bóng con trâu cây đa già, sống đời với ta.
Cánh chim ấy vội vàng bay trong chiều mây đen
Lội trên nẻo đường quen mong tìm hương cỏ lạ
Phố reo ấy ngập ngừng người đi hay sương đi
Tiếng thở dài ẩm ướt buốt tay ngày phân ly.
Chiều lắng, nắng trên đường đã tắt
Vài chiếc lá khô vàng rơi
Đời vắng bóng em buồn héo hắt
Mộng thắm cũng phai tàn thôi.
Nhịp bước tan go anh đã yêu em
Rung nhẹ điệu nhạc trong tiếng mưa rơi
Khúc hát em còn buông lơi
Tiếng ca gõ nhịp không ngơi
Vòng tay anh đang mở lối
Nhặt cánh hoa tả tơi
Sao hương vương vấn trong hồn tôi
Người về bên ấy cho lòng nhớ
Một thời dĩ vãng theo bụi mờ
Còn đây mong chờ.
Nghe lòng rung động mấy vần thơ
Đăm đắm hồn tôi đến dại khờ
Muốn viết vào thơ vài nốt nhạc
Ý trào đầu bút thắm duyên mơ