Chuyện tình mình như khúc Tango buồn
Chuyện tình mình như tiếng ca mùa đông
Tìm mắt môi em cười, giọt nắng vương bờ vai
Một thời nhung nhớ
Chẳng biết vì sao lòng cứ trăn trở
Thao thức oằn theo từng tiếng thở dài
Chẳng biết vì sao lòng cứ u hoài
Cuộn tình trong chăn gối chiếc đơn côi.
Sài Gòn em đó khi bình minh gọi tên
Màn sương lấp lánh hôn dòng sông dịu êm
Áo gấm em choàng lên dáng tiên
Má phấn môi hồng ôi nét duyên
Nắng mai lung linh vừa lên
Chiều vàng nhẹ đưa, nắng qua thành phố vắng
Xuân về trên tóc, ai nay đã phai màu
Đường về mây trắng, nắng xuyên hàng lá biếc
Theo bóng ai bước qua, đường phố hao gầy.
Gửi tình lên phím đàn, kể chuyện đời hợp tan
Gửi tình theo gió ngàn, ướp mộng vào thời gian
Trăng khuya nằm nghe con sóng, đêm ta về ôm chiếc bóng
Nghe gió mưa khơi lòng.
Chiều đưa nắng cháy qua sân
Về đây lắng nghe gió chiều thổi về
Trên bóng mây lững lờ
Một mùa xuân đến nương theo mây hồng.
Một người chợt nghe mình nhớ
Một người qua trên hè phố
Mang màu áo tím ban chiều
Cho thoáng trong mơ vội vàng
Nghe tình yêu thắp trong hồn
Đường chiều ru nắng nhẹ tan.
Xin được ngủ quên thêm dăm phút nữa
Trên cuộc tình sắp sửa bặt tăm hơi
Tôi cố chôn tiếng buồn trong nỗi chết
Nên môi khô mắt úa đã lâu rồi
Đườngvào tim nhau sao rất êm.
Em giờ đã xa tôi mất rồi
Ngày tháng trôi thật mau
Bao mộng đẹp đơn sơ ngất ngây
Nay nhắc chỉ cho càng thêm sầu.
Ai hái giúp tôi một nửa ánh trăng
Đêm về soi sáng cuộc tình dở dang
Ngày đó em đi lạc vào tim tôi
Để rồi thức giấc ánh trăng úa tàn.