Lòng thầm trách sao người còn quá ơ thờ
Lòng còn trách sao tình còn quá xa mờ
Môi mắt kia héo hon buồn, thương nhớ ai vẫn mong chờ
Cùng hương tình trong ý thơ.
Nhớ mùa thu năm ấy lá vàng xao xác rơi
Anh tiễn em ra nơi bến đò chiều đang đợi
Để lòng buồn vời vợi bờ bến này trông theo
Con thuyền dần xa khuất đưa em về xứ người.
Em là gió bên ta dịu dàng
Ta là cánh chim bay hoang đàng
Bên chiều vắng nắng ôm mơ màng
Ngọn gió qua ngang,
Mõi cánh chim hoang,
Tê tái cung đàn
Em đi viễn xứ miệt mài đông sầu buốt giá đôi vai hao gầy
Môi cười, mắt lệ thương vay, châu sa gợi nhớ tháng ngày tha hương
Giang Đầu em đứng sông Tương, mênh mông đỉnh dốc mù sương một mình
Đường trần bóng lẻ lặng thinh, khát khao áo mỏng mơ tình trăm năm
Bên nhau bao ngày tháng, nói yêu bằng lặng câm
Mà ta vẫn hiểu lòng, cần chi tiếng qua môi
Nhìn nhau rạng ngời, đôi mắt thay lời
Cho em được khóc vì mất anh
Hơn là hận anh căm ghét anh
Được nhìn anh chết tình không chết
Ôm nấm mồ xanh dưới trăng thanh
Đêm ấy ánh trăng chiếu sau vườn
Em thấy anh mân mê cây đàn
Từng khúc nhạc réo rắt trao nỗi niềm
Từng tiếng ấm vang như mưa rào.
Version 1 lời Việt Phạm Duy:
Đêm nay ánh trăng vàng rơi khắp nơi
Một người lặng lẻ ngắm trăng trên trời
Trăng như chiếc ô tròn xoe sáng tươi
Trăng cười cùng ai hay trăng lả lơi…
Giọt nước nào đã thanh tẩy Chúa tôi?
Giọt nước nào đã gột rửa tội đời?
Giọt nước nào đã tắm mát hồn tôi?
Giọt nước nào đã thành ơn cứu rỗi?