Người vũ nữ khi bóng đêm tàn
Màn nhung khép son phấn nhòa
Đường khuya vắng lê gót âm thầm
Buồn theo bước chân rã rời
Về khu phố không ánh đèn
Khi xưa ta đến với nhau trong tình thơ
Đêm đêm tôi với em say trong mộng mơ
Tình yêu ngày ấy sáng tươi như ánh trăng rằm
Nhìn trăng nguyện ước mãi yêu nhau tình tươi thắm
Ừ thì mây sắc nhập nhòa
Trời làm giông bão mịt mờ
Dòng đời mưa nắng phôi pha…
Ngày đôi ta gặp gỡ
Chiều mưa gió đông lạnh buốt
Đời mình đang lúc ngổn ngang
Mắt lệ còn vương ướt đôi mi
Từng câu hát xóa dần đau thương
Từng nụ hôn đổi trao ân tình.
Tình trôi theo con dốc mãi đi xa
Rồi quên đi xuân thắm mới hôm qua
Lệ vương trên khóe mi u hoài
Từ đây vắng xa anh rồi!
Héo hon bờ môi…
Một ngày thật dài bàn chân in cát du ca
Dạt vườn sao sa tìm thêm dáng mơ yêu kiều
Gió lùa cơn khát tình trêu gác bóng lênh đênh
Có khi ngập ngừng tiếng khua nhẹ nhàng chập chùng hoa sóng.
Đêm ấy ánh trăng chiếu sau vườn
Em thấy anh mân mê cây đàn
Từng khúc nhạc réo rắt trao nỗi niềm
Từng tiếng ấm vang như mưa rào.
Version 1 lời Việt Phạm Duy:
Đêm nay ánh trăng vàng rơi khắp nơi
Một người lặng lẻ ngắm trăng trên trời
Trăng như chiếc ô tròn xoe sáng tươi
Trăng cười cùng ai hay trăng lả lơi…
Giọt nước nào đã thanh tẩy Chúa tôi?
Giọt nước nào đã gột rửa tội đời?
Giọt nước nào đã tắm mát hồn tôi?
Giọt nước nào đã thành ơn cứu rỗi?