Đêm nay ánh trăng vàng rơi khắp nơi
Một người lặng lẻ ngắm trăng trên trời
Trăng như chiếc ô tròn xoe sáng tươi
Trăng cười cùng ai hay trăng lả lơi…
Giọt nước nào đã thanh tẩy Chúa tôi?
Giọt nước nào đã gột rửa tội đời?
Giọt nước nào đã tắm mát hồn tôi?
Giọt nước nào đã thành ơn cứu rỗi?
Mưa thu về trên những đường thân quen
Người đợi chờ mưa rớt buồn mênh mang
Tóc hương xưa trong nắng nhạt nhòa
Bâng khuâng chiều giấu kín niềm đau.
Vội vàng nhặt những chiếc lá
Rụng rơi trong những tiếng thu
Vắt ngang như dãi lụa mền
Khoảng trống âm thầm dẫn lối
Em có còn là tia nắng
Đắm say người qua.
Ta yêu một chiều đông
Mong manh giọt nắng hồng
Khao khát vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông
Tương tư em đã bao mùa mưa nắng
Anh đợi chờ, mong được nói lời yêu
Lời nào đây, để em hiểu được nhiều
Tình anh đã trăng rằm xanh mấy độ
Mưa rủ ta vào thăm rừng đông
Trong tim ta có ngàn chim hồng
Một mai vỗ cánh bay trời rộng
Mới biết lòng mình xa mênh mông
Chiều nay nai vàng ngơ ngác trên non ngàn
Chiều nay chim rừng ríu rít bay theo đàn
Chiều nay chúng mình bên suối xanh mơ màng
Đùa vui dưới mây ngàn, trên cao nguyên Lang Biang…
Ta ngắm hoàng hôn trên tóc em
Ngày trôi trên những sợi suôn mềm
Có những ánh vàng run run nhớ
Có màu tím thẳm ngỡ đã quên
Người về cuối con sông
Chiều theo tà áo hồng
Vệt nắng bò lên tóc
Xốn xang tình mênh mông.