Vội vàng nhặt những chiếc lá
Rụng rơi trong những tiếng thu
Vắt ngang như dãi lụa mền
Khoảng trống âm thầm dẫn lối
Em có còn là tia nắng
Đắm say người qua.
Ta yêu một chiều đông
Mong manh giọt nắng hồng
Khao khát vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông
Tương tư em đã bao mùa mưa nắng
Anh đợi chờ, mong được nói lời yêu
Lời nào đây, để em hiểu được nhiều
Tình anh đã trăng rằm xanh mấy độ
Mưa rủ ta vào thăm rừng đông
Trong tim ta có ngàn chim hồng
Một mai vỗ cánh bay trời rộng
Mới biết lòng mình xa mênh mông
Chiều nay nai vàng ngơ ngác trên non ngàn
Chiều nay chim rừng ríu rít bay theo đàn
Chiều nay chúng mình bên suối xanh mơ màng
Đùa vui dưới mây ngàn, trên cao nguyên Lang Biang…
Kìa một nàng Trung Hoa răng trắng tinh như là ngà
Nụ cười tươi như hoa thắm, cô em tha thướt lượt là
Lòng tôi thêm vấn vương những khi chiều tà như cánh chim qua
Mộng được như đôi chim kia bay tới chân trời xa
Xuân tươi! Êm êm ánh xuân nồng
Nâng niu sáo bên rừng, dăm ba chú Kim Đồng…
(Hò xàng xê) tiếng sáo,
Nhẹ nhàng lướt cỏ nắng, nhạc lòng đưa hiu hắt
Và buồn xa buồn vắng, mênh mông là buồn.
Xuyên lá cành trăng lên lều vải
Lòng đất ấm thương tình đôi mươi
Thương những người mạch sống đang khơi
Đang tìm một cuộc đời cho lòng vơi nét phong sương.
Cô hái hoa tươi hãy dừng bước chân
Trên đường thầm xa tôi nhắn cô em đôi lời
Lòng không lưu luyến sao đành cô lãng quên
Quên người gặp gỡ trong một chiều mơ.
Đời lạnh lùng trôi theo giòng nước mắt
Với bao tiếng tơ xót thương người
Vì cuộc tình đã chết một đêm nao
Lúc trăng hãy còn thơ ấu
