Kỷ niệm hôm nào em đã trao anh
Nghiêng vào lòng anh nụ hôn nồng cháy
Em thật dịu hiền
Trong vòng tay trìu mến.
Cho tôi được một lần nhìn hoa giăng đầu ngõ
Một lần cài hoa đỏ lên tim
Một lần dìu em sang nhà mới
Tình yêu trong tầm với
Ngọt tiếng nói thơm môi.
Vườn thu lá rơi ngập tràn lối đi
Ngập ngừng bước chân tình sầu chia ly
Khi tin yêu đã xa tầm tay
Như chim kia tít xa tầng mây
Cuộc tình buồn xót xa lòng ai.
Trời thu mưa bay bay mà lòng ai như say,
Hoa lá rơi đầy từng giọt mưa rơi rơi,
Ngoài nhịp tim chơi vơi gió cuốn mây trôi,
Ai đi ngoài mưa.
Ngậm ngùi nghe mưa rơi giọng hò ai buông lơi,
Chan chứa u hoài lệ sầu ai hoen mi,
Lạnh lùng nhịp chân đi, tiếc nhớ thương chi,
Bước đi ngoài trời gió mưa tơi bời.
Tôi buồn đứng trông hoa cười,
Hoa nào duyên không lả lơi,
Không thẹn thùng trước gió xuân tươi,
Không đậm đà giữa nắng xuân vui,
Không say mộng đời.
Hương trời cố hương xa vời,
Xuân về cho hoa tã tơi,
Hoa lạnh lùng sống với đơn côi,
Chôn cuộc đời khép kín đôi môi,
Hoa chẳng còn tươi.
Trên đường về nhớ đầy,
Chiều chậm đưa chân ngày,
Tiếng buồn vang trong mây,
Tiếng buồn vang trong mây.
Chim rừng quên cất cánh,
Gió say tình ngây ngây,
Có phải sầu vạn cổ,
Chất trong hồn chiều nay,
Chất trong hồn chiều nay.
Một mai em có đi lấy chồng,
Vòng tay ân ái thay hình bóng,
Xác pháo tươi hồng như trái tim,
Êm ái trao lòng tôi vết thương em biết chăng em.
Một mai đôi ngả xa cách rồi,
Người say duyên mới quên thề ước,
Xin chiếc khăn nồng hương cố nhân,
Đôi mắt em màu xanh ái ân để nhớ muôn đời.
Anh nỡ lạnh lùng đến thế sao,
Tim em tan nát tự hôm nào,
Giờ đây đã nát càng thêm nát,
Muốn nói mà sao vẫn nghẹn ngào.
Sao anh không nói một lời gì,
Dầu chỉ một lời không đáng chi,
Cũng sẽ làm lòng em ấm lại,
Bao ngày xa cách lúc anh đi.
Đã biết em vô tình mà lòng anh vẫn yêu,
Đã biết em hững hờ mà anh vẫn nhớ thương,
Đã biết khi yêu ai lòng này mang đắng cay,
Đã trót mang trong tim một hình bóng dáng ai.
Phố vắng đêm khuya tàn, lạnh lùng lê bước hoang,
Sóng gió qua bao lần còn hoài mong cố nhân,
Những lúc em bên anh mà hồn em vắng xa,
Những phút giây xa nhau lòng càng thêm khổ đau.
Một đêm trong rừng vắng,
Ánh trăng chênh chếch đầu ghềnh thấp thoáng,
Bóng cô sơn nữ miệng cười xinh xinh.
Một đêm trong rừng núi,
Có anh lữ khách nhìn trời xa xa,
Ngắm trăng say đắm một mình bâng khuâng.
Một đêm trong rừng vắng,
Có cô sơn nữ miệng cười khúc khích,
Ngắm anh lữ khách rồi lòng bâng khuâng.
Một đêm trong rừng núi,
Có anh lữ khách nhìn trời xa xa,
Biết đâu sơn nữ nhìn mình đăm đăm.