Anh nỡ lạnh lùng đến thế sao
Tim em tan nát tự hôm nào
Giờ đây đã nát càng thêm nát
Muốn nói mà sao vẫn nghẹn ngào
Lối nhỏ trong đêm khuya về
Đường vắng tiếng mưa rơi não nề
Ngõ hẹp thắm buồn rã rời
Những kiếp người đời tha hương
Tìm mãi lấy một tình yêu thương
Để mang lại ủi an những chuỗi ngày tuổi đời vương
Đường về xa vời gieo thương nhớ cho lòng
Hồn quê lai láng khi ánh chiều rơi
Đã mấy thu xưa qua rồi
Khi gió sầu đông mang về
Lòng buồn man mác niềm nhớ
Muốn viết anh đôi hàng ngại lòng anh xót xa
Vì ngày mai em gái lên xe kết hoa hồng
Đốt hết bao hình bóng chờ giờ bước sang sông
Ngon như là trái táo chín
Thơm như vườn hoa kín
Mong manh như dây tơ chìm
Nhẹ êm như là mây tím
Một chiều ái ân
Say hồn ta bao lần
Một trời đắm duyên thơ
Cho đời bao phút ơ thờ
Hoa phượng rơi đón mùa thu tới
Màu lưu luyến nhớ quá thu ơi
Ngàn phượng rơi bay vương tóc tôi
Xác tươi màu pháo vui
Tiễn em chiều năm ấy.
Từ khi xa rừng núi cũ
Chiều sương rơi lạnh hơi thu
Sao thấy lòng thương nhớ
Khi bóng chiều vươn khói
Trên lưng đồi mịt mù
Đường về chiều xưa mưa buồn đưa bước chân đêm
Đường về chiều nay mưa còn rơi nữa không em
Mái tóc hong vàng hạ thưa
Em bước đi vào mùa mưa
Cho mưa thương ướt bờ môi
Em khóc tơ duyên bẽ bàng
Nằm ôm sầu nhớ mênh mang
Anh xót xa cho thân người
Lữ khách nơi phương trời
Buồn hơn lá thu rơi