Buồn viết nên bài ca
Vì nhớ thương đời hoa
Mặn mà thay lúc đầu
Dịu dàng khoe sắc màu
Nhìn dòng đời vui biết bao
Em có khi nào nhớ đến tôi
Trong những đêm dài buồn đơn côi
Xin dành riêng mấy phút ân tình
Về biên giới xa vời hoà niềm tin trong đời
Ngày nào còn nhau dưới ánh nêon đèn màu
Mình cùng vòng quay, thướt tha tango tình say
Tình em như mây bay mãi nên quên trở về
Lối đi tình yêu, bước chân em như thiên thần.
Hôm qua đến tìm em anh thấy hoa xưa rơi đầy trước thềm
Bâng khuâng bước nhẹ êm sợ làm tan bao giấc mơ hoa triền miên
Anh yêu nét hồn nhiên yêu biết bao khi em ngồi khuất rèm
Đôi tay nhấp đường kim làn môi hé cười thần tiên.
Đêm lãng du ta cạn chén nghe ngậm ngùi tình xa
Ta đứng đây nghe người hát từng giọt sầu đau thương
Mùa thu đã đến giá buốt qua hồn rừng thu xao xác cuốn lá thu đi
Chiều nay sương rơi uớt vai người khách giang hồ
Trời thu hiu hắt lá rơi nhẹ cuốn theo dòng
Giờ còn tìm đâu những năm xưa ngày ấy
Bên nhau tiếng đàn êm đềm nhẹ lá vàng rơi
Còn gì buồn hơn khi người yêu sang bến khác
Phố chiều mình tôi lang thang như người mất hồn
Tạ từ nàng khóc sướt mướt giây phút biệt ly thật buồn
Ai biết cho mình
Anh, đừng đi nhé anh
Đừng xa nhé anh, đời em chỉ có anh
Em, cần anh biết nhường nào
Xin cứ giết chết em, đừng lặng lẽ xa rời em
Mùa thu đến người ơi
Lặng trong lá vàng rơi
Trong nước cuốn hoa trôi
Nghe tiếng gió xa xôi
Vương vấn bóng một người
Người đã đi rồi.
Đi trên đường phố này
Nghe như chiều đã đầy
Cả hồn người thương nhớ
Cây cao đổ bóng dài
Quê hương và cuối ngày
Chập chờn trong lá bay