Tình yêu, tình yêu tựa như sương khói
Mà ta, mà ta tựa như lữ khách
Dừng chân nhìn lên làn sương khói mờ
Ta đứng bơ vơ vói tay lên thấy xa xa
Khói sương kia là mơ
Tình là giọt nắng êm đềm rơi rớt bên thềm
Tình là ngọn gió mơ màng giây phút chờ mong
Tình là dòng sông những tiếc nuối đi về đêm ngày
Những nỗi nhớ ai người có hay
Rồi một ngày đôi ta cách xa
Chiều lâm ly lắng trôi theo lá vàng tách rơi
Đông đến tứ bề, khắp vườn hoang vắng khi gió đông sang
Vườn thu không bóng chim, bao dáng buồn lắng im
Hơi gió lùa tới, cánh hoa tơi bời rớt theo chiều gió
Đời buồn vì có nhiều đêm mộng mơ đến cho thêm não nùng
Nửa đêm chợt sáng xé không gian cho mộng rực chiều
Mình là một đôi đời ước gặp nhau giữa cơn mơ bé nhỏ
Chờ đêm rạng vỡ kéo nhau ra giấc ngủ già nua
Buồn viết nên bài ca
Vì nhớ thương đời hoa
Mặn mà thay lúc đầu
Dịu dàng khoe sắc màu
Nhìn dòng đời vui biết bao
Em có khi nào nhớ đến tôi
Trong những đêm dài buồn đơn côi
Xin dành riêng mấy phút ân tình
Về biên giới xa vời hoà niềm tin trong đời
Ngày nào còn nhau dưới ánh nêon đèn màu
Mình cùng vòng quay, thướt tha tango tình say
Tình em như mây bay mãi nên quên trở về
Lối đi tình yêu, bước chân em như thiên thần.
Hôm qua đến tìm em anh thấy hoa xưa rơi đầy trước thềm
Bâng khuâng bước nhẹ êm sợ làm tan bao giấc mơ hoa triền miên
Anh yêu nét hồn nhiên yêu biết bao khi em ngồi khuất rèm
Đôi tay nhấp đường kim làn môi hé cười thần tiên.
Đêm dắt đưa hồn vào cõi mơ
Cho nhớ thương hoài một kiếp xưa
Đêm thắp tim đời soi bóng người
Nghe những oan hồn rộn tiếng cười
Sài Gòn cũng có, có hoa đào
Không tin em hãy soi vào gương xem
Ồ ! Trông vừa lạ lại vừa xinh
Hây hây đôi má môi em nở đào