Ai qua bến Đà Giang cho tôi nhắn vài câu
Thương về mái tranh nghèo bên hàng cau
Chia ly đã từ lâu ôi mong ước làm sao
Bao nhiêu bóng người thân mến năm nào.
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay hứng về
Nhớ từng chiều thu chẳng biết em đang ở đâu
Lòng ngổn ngang những lo âu ướt mi sầu
Từng cơn gió bên hiên lạnh buốt tim buồn nhung nhớ
Hình bóng đó với anh đã quá thân thuộc
Chiều thả gió cho mây tìm hắt hiu
Mây buồn che ánh dương tàn
Lịm dần trong bóng hoàng hôn
Dòng sông Đáy quê em
Sông trăng hay sông lụa
Nong kén vàng như lúa
Tròn vạnh một góc trời
Chiều nghe gió lơi nắng rơi, nghe lòng chơi vơi
Chợt nghe lá vàng nhẹ buông chao lơi
Hoàng hôn tái tê, tiếng ru nghe buồn lê thê
Lặng im con nhìn mẹ ngủ yên. À ơi
Bạn tôi ơi cùng đến nơi này
Chén rượu tình nói chuyện xưa nay
Nâng ly lên mắt ngời rạng rỡ
Ta cùng nhau uống cạn ly đầy
Cô láng giềng nho nhỏ gặp nhau nơi đầu ngõ
E ấp tặng nụ cười tâm hồn ngập niềm vui
Có đôi khi chính con đường dài tôi bước
Tôi sẽ gặp những khó khăn
Và có đôi khi tôi nghe một người vẫn nói
Đừng cố gắng sẽ không bao giờ đạt được đâu.
Thời gian như nước lũ đã cuốn trôi mọi thứ
Đến cái ta cần quên đi ôi sao mãi vẫn còn
Và còn đây mãi với những xót xa sầu nhớ
Những ước mơ tuổi thơ năm xưa nay đã xa mờ.