Chiều nao hoa xoan ngập mái trường
Chiều nao hè về gieo nhớ thương
Trường vắng bóng dáng bao người mơ đâu rồi
Lòng nao nao lúc bước xa trường xưa
Chiều Kiên Giang bến mưa với sương hòa nhau
Gió heo reo thổi dưới chấm bông phi lao
Ôi Kiên Giang tiêu điều nên thơ như hoa chiều
Và đây bến xưa ngày ấy mưa gió ra đi buồn đau
Quên tình lòng tình đời tình nước chớ quên
Đây một mùa xuân trăm hoa hé tưng bừng
Đây thời niên thiếu hát ca vang lừng
Khăn quàng đỏ tươi em đeo em mến yêu
Quyết tâm luyện rèn cho mình tiến lên
Những đêm trời trong sáng
Em muốn bay lên cao
Hát cả những chùm sao
Để làm hoa dâng đảng
Dâng Bác Hồ kính yêu
Trời đông lạnh lẽo muôn bề
Buồn nhớ ai đêm dài
Lòng xôn xao như cùng
Nhịp theo tiếng chuông
Ta vừa tan chút nắng rồi
Có rơi lại cơn mê ta nuôi lớn
Em vừa tan nỗi nhớ rồi
Có khi gặp lại chưa chắc quen nhau
Từng lời kinh Mân Côi trên đôi môi nhỏ bé
Con thơ nói yêu Mẹ yêu Cha hết tâm tình
Từng cành hoa tươi xinh dâng lên Ngai Trinh Mẫu
Con thơ nói yêu Mẹ lời kinh luôn đậm đà.
Một người nằm xuống máu trên vai trên cổ áo
Tin đưa sang rồi người tình ngờ lúc chiêm bao
Một người nằm đây suốt đêm qua anh ngủ say
Bao nhiêu tháng ngày một giờ người ngủ giấc này
Con tim ngoan ơi, ngày mai mưa thôi rơi
Ngày mai đôi mắt thôi ướt mi sầu em hỡi
Chia giấc mơ mà thâm tâm ngóng chờ
Trọn đời anh chỉ yêu một bóng hình.
Verse 1 :
Gió vô tình, dẫn lối đôi mình
Lại gần bên nhau giữa sương mờ cuối đông lạnh.
Những con đường, như đã quen thuộc
Giờ dường như cũng muốn rời xa anh.