Từ thuở ra đi vắng bóng chùa
Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua
Trong tôi bừng dậy niềm chua xót
Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
Thấp thoáng đâu đây cảnh tượng làng
Có con đường đỏ chạy lang thang
Có hàng tre gợi hồn sông núi
Im lặng chùa tôi ngập nắng vàng
Ngày nào qua Hà Tiên
Miền đồng quê dịu êm
Nhớ khi trăng soi đất thần tiên
Nhớ khi mây vương khói hoàng hôn
Ngày ghi danh học nhạc anh đưa em đến trường
Sương mai rơi cuối đường me trên tóc em vươn
Đường Nguyễn Du nhạc viện tung tăng em áo dài
Tay ôm nghiêng vở tập em tuổi hoa đài trang
Bạn ơi hãy nhớ đến tôi hãy nghĩ đến tôi nơi này
Chung kiếp sống này phiêu lãng tháng ngày cuộc đời ta
Người ơi còn nhớ đến tôi còn nhắc đến tôi trong đời
Hay đã hết rồi hay đã xóa mờ cuộc tình thơ
Đôi mắt em như hồ sen chìm đêm vắng
Đôi má em như làn mây hoà trong nắng
Nghe tiếng em cười tôi thấy yêu đời
Tiếng nói em như lời tiên nữ trên trời
Màu vàng rơi rơi rơi trên tượng đá buồn
Vườn LụcXâm đang nắng, ai ngồi nhìn hoang vắng
Lá vàng rơi trên tượng trắng
Dòng sông xanh lơ, dòng Trường Giang nên thơ
Chập chùng ngàn sóng biếc, màu trời hồng ánh nước
Thuyền tình lượn trên sóng, bập bềnh nhẹ rung bóng
Chập chờn nương cánh gió dài quầng chớp
Đưa thuyền tình về bến xa bờ.
Một buổi sáng vừa tỉnh giấc là tàn đông
Liền vội đứng dậy mở tung cửa đón xuân
Nắng trên thềm lấp lánh
Lũ bướm vàng tung cánh
Với to nhỏ chim hót trên cành
Dâng hoa cúng đến Phật Đà
Nguyện mau giải thoát sanh già khổ đau
Hoa tươi nhưng sẽ úa màu
Xác thân tứ đại khỏi sao điêu tàn
Ngày anh ra đi em trao anh chiếc áo
Chiếc áo quê hương theo anh vượt trùng dương
Áo mới chưa sờn chưa thắm mùi phong sương
Anh bước lên đường xa vắng người anh thương