Vẫn ánh mắt vẫn đôi môi
Vẫn như có những nụ cười
Của em ở quanh nơi này
Dòng sông xanh lơ, dòng Trường Giang nên thơ
Chập chùng ngàn sóng biếc, màu trời hồng ánh nước
Thuyền tình lượn trên sóng, bập bềnh nhẹ rung bóng
Chập chờn nương cánh gió dài quầng chớp
Đưa thuyền tình về bến xa bờ.
Một buổi sáng vừa tỉnh giấc là tàn đông
Liền vội đứng dậy mở tung cửa đón xuân
Nắng trên thềm lấp lánh
Lũ bướm vàng tung cánh
Với to nhỏ chim hót trên cành
Dâng hoa cúng đến Phật Đà
Nguyện mau giải thoát sanh già khổ đau
Hoa tươi nhưng sẽ úa màu
Xác thân tứ đại khỏi sao điêu tàn
Ngày anh ra đi em trao anh chiếc áo
Chiếc áo quê hương theo anh vượt trùng dương
Áo mới chưa sờn chưa thắm mùi phong sương
Anh bước lên đường xa vắng người anh thương
Từ lúc quen em anh cảm thấy yêu đời hơn
Từ lúc quen em anh cảm thấy thật hạnh phúc
Người đã mang đến cho anh niềm vui mới trong cuộc đời
Càng nhìn em anh thấy yêu em thật nhiều.
Cô bé bé sữa mang trên đầu
Gọn gàng khăn áo lên đường
Lòng hân hoan sướng vui
Chân đi nhịp nhàng miệng luôn suy tính.
Ngày xưa ai nói sẽ yêu tôi trọn đời
Ngày xưa ai nói chỉ yêu tôi mà thôi
Ngày xưa ai hứa dù cho khó khăn thế nào
Thì anh hãy nhớ luôn có em kề bên
Anh biết em từ độ em mới tuổi mười hai
Anh yêu em từ thuở em còn tóc xoã vai
Tháng ngày đi mau quá trót đã sáu năm trời
Tình anh vẫn chưa hiểu chưa là không em ơi!
Xuân về rồi
Muôn đoá hoa đào tươi
Cười trong nắng sáng tươi
Buông mành tơ liễu soi hồ gương
Rờn màu sắc xuân vừa sang