Có em như đấng thiên thần
Xuống miền tục luỵ ru ta quên sầu
Mênh mông mười ngón tay ngà
Khâu đời ta lại kết ngàn ngày vui.
Về lại Huế anh ghé thăm trường cũ
Ngôi trường xưa lấp lánh nắng ban mai
Anh dừng lại nhìn trẻ thơ ngồi học
Thoáng thấy em thanh thản đứng giảng bài.
Em là nước, chờ anh về biển lớn
Là nắng vàng trên sóng gợn hình mây
Thuyền ra Vịnh, chở hai ta đi mãi
Gió tung buồm theo hướng mắt xa xôi.
Chúa là tình yêu Ngài đã đến cứu thế giới khỏi chốn lưu đày
Chúa là tình yêu Ngài đã thương ban con một cho trần thế
Để đem muôn ơn lành
Để loan tin vui mừng
Khắp thế giới cho mọi người
Ngài đã chết trong đau thương
Để ta sống bình an
Con đường xưa đầy lá úa trong Thu tàn
Con đường xưa là những dấu chân tình nhân
Trên đường xưa còn mang dáng anh hồn nhiên
Vai kề vai em cùng anh đi tìm ái tình.
Je ne sais pas, ne sais plus, Non vraiment ce qui se
passe en moi quand je suis dans tes bras
Je ne sais plus mais c’ est plus fort que moi
Près de toi la vie change pour moi
Màn sương rơi đêm biển vắng gợi nhớ kỷ niệm
Làn mây ơi cùng với gió hoà nhau cùng đến đây
Ngọn sóng mãi vút cao cuối nơi chân trời
Nụ hôn ngất ngây ai vừa trao
Vẫn ánh mắt vẫn đôi môi
Vẫn như có những nụ cười
Của em ở quanh nơi này
Đã qua một ngày không gọi nhau
Anh tự hỏi lòng mình có nhớ
Nhớ mắt em ngoan nhớ nụ cười hiền
Đường tuy xa sao thấy cứ như gần
Lại mà nghe bài hát cho em
Xin đừng trách anh không hát hay
Đừng trách anh không khéo tay chơi đàn
Vì thật ra lâu không hát cho em
Lâu không hát cho hai chúng ta
Những thứ không ai nói ra anh sợ quên.