Chiều buông tiếng trầm ngân theo tiếng mưa lắng buồn
Khi mùa đông tới lắng nghe hương đời chìm trong tiếng mưa rơi
Mà em với chàng dìu nhau bước theo tiếng đàn
Nghe hồn xanh thắm bước chân mơ màng dìu em đến bên chàng
Đàn vỡ như vết thương ruột đứt vô thanh
Lời vỡ như vết bầm thể xác vô danh
Lời nói chỉ gió bay bài hát chỉ phút giây
Thì thế chớp mắt thôi một đời.
Sao anh mãi ra đi, tháng năm xa biền biệt
Cho nắng chiều quê mẹ, mênh mông tủi buồn thêm
Sao anh mãi ra đi, cho mùa xuân buồn đến
Để thương nhớ vơi đầy, tháng năm về dỗi hờn
Những mặn nồng trót trao
Đã thành mây bay về đỉnh trời
Bao lời nói yêu tôi
Người thắp trên môi là bao lừa dối
Tay xách trong tay niềm đau vai mang trên vai nỗi nhớ
Mùa mưa đổ trời đất lung linh em đến thăm mình
Ngày mai hai đứa không còn chung lối đi về
Ngày mai hai đứa sẽ không còn bên nhau nữa
Anh biết trước sẽ có ngày rồi chúng ta sẽ như vậy
Làm sao đây giữ chân em khi mà em muốn ra đi
Từng bước chân em, từng bước chân anh
Và nắng trên môi và nắng trong tôi
Dìu nhau đi tới cõi đời ta yêu dấu
Từng bước chân em, từng bước chân anh
Và nắng trên cao và gió xôn xao
Dìu nhau ta bước ra cuộc sống thương đau
Ngày còn cắp sách đi thi, tóc mới vừa chấm vai
Lòng đang rộn rã vui tươi, qua cổng trường gió bay
Để tóc thề vướng cành cây, mình không thèm thi, ngồi khóc.
Rừng thu bao la reo sắc vàng ngập cả trời
Hòa khúc thiên thu gió hát gọi lời thì thầm
Hoàng hôn buông rơi rơi người vẫn còn ở đó
Như ngàn xưa rực sáng muôn phương bao niềm tin
Thôi em về ngày buồn như lá
Thôi em về chiều mù lê thê
Thôi em về ngày mộng sơn khê
Ừ thôi em về