Verse 1:
Có một nỗi nhớ
Treo nghiêng bên dòng sông ký ức
Thời gian len vào tóc
Qua tháng ngày vời vợi một màu sương.
Quanh ta thời gian trôi hững hờ
Quanh ta đời rong chơi bốn mùa
Con sông nào xua ta xa bờ
Giữa biển đời hồn sao ngẩn ngơ.
Mùa về trên phố nhỏ
Mưa vội vàng mưa tuôn
Bên kia nhà ai đợi
Bơ vơ bóng hoàng hôn.
Ngoài trời vẫn mưa cơn mưa nhạt nhoà dấu chân,
Khi anh xa em vẫn lẻ loi một mình,
Anh đâu hay biết chiều qua trên con đường,
Em khóc trong mưa mình em.
Đường về rất xa sao mưa lạnh lùng với ta,
Đôi chim non xưa đã mãi xa, xa rồi,
Anh đâu hay biết chiều qua trên con đường,
Mưa ướt bờ vai nhỏ ngày xưa.
Bắt đầu trời vào đông nhìn hàng cây trơ lá
Những tháng dài chờ trông từ ngày anh vắng xa
Anh đi làm nhung nhớ niềm nhung nhớ chơi vơi
Bây giờ là tháng hai sao vẫn còn mưa rơi.
Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim.
Bạn tìm đến đó phiên chợ quê xa mờ
Người con gái giữa hoa trái cỏ thơm
Hãy nói với em dẫu chiến tranh vời vợi
Người lính xưa sẽ quay về tìm em
Em không mơ hoang kiếp sống trên cung hằng
Em không tham lam diễm phúc trên thiên đàng
Làm sao em nói cho hết những tâm tình
Ước mơ khiêm nhường có anh bên mình
Ngày anh ra đi mang theo trái tim ai bao buồn đau
Bỏ đi rất xa quê nhà nơi có những người hờn ghen đôi ta
Để em nơi đây cô đơn với nỗi đau riêng mình em
Chẳng còn ai xót thương duyên tình của đôi mình
ngày nào đâu anh ơi.
Ngày đó có em đi nhẹ vào đời
Và đem theo trăng sao đến với lời thơ nuối
Ngày đó có anh mơ lại mộng ngời
Và se tơ kết tóc giam em vào lòng thôi
Ngày đôi ta ca vui tiếng hát với đường dài
Ngâm khẽ tiếng thơ khơi mạch sầu lơi
Ngày đôi môi đôi môi đã quyết trói đời người
Ôi những cánh tay đan vòng tình ái (ớ ơ ờ)