Còn nhớ tinh khôi bao tà áo
Vô tư trên hè phố thênh thang đôi hàng chò
Còn nhớ đơn sơ tay cặp xách
Bên trong có phong thư màu mực tím học trò
Còn nhớ câu yêu thương bỏ ngỏ
Anh cất trong phượng vĩ đầy giỏ xe
Vấn vương sân trường, tháng năm giảng đường đã đi qua rồi!
Sài Gòn tôi đã ngủ im rồi
Ngã ba, ngã tư, ngã năm, không người
Sài Gòn tôi đã vết thương rã rời
Phố to, phố nhỏ đang hụt hơi.
Đêm khuya còn bóng ai còn bóng ai mãi in dài
Còn tiếng ai còn tiếng ai thở than hoài
Ngọn đèn mờ hiu hắt canh thâu bao năm
Giọt lệ sầu hoen vầng trăng úa
Bao năm người mỗi đêm người mỗi đêm ngóng trông hoài
Người vắng xa người vắng xa mãi chưa về
Người chờ người héo úa xuân xanh
Bao năm người chờ người hương sắc phai tàn.
Ngày yêu ngày nhớ ngày mong
Tình trong đã đến mặt không hỡi tình
Nằm mơ tình sóng chẻ đôi
Trời mưa sẽ tới dòng sông thơ vẫn đầy.
Có được mấy ai tìm được tri kỷ đời mình
Đến khi gặp rồi chẳng dám tin ai thật lòng
Phí hoài tháng năm, ngược xuôi khắp thế gian
Nhưng yêu rồi, để niềm tin vụt mất hết tiếc , sẽ lại đau, sẽ lại nhớ , sẽ lại xa
Giờ lại phải bắt đầu ở một nơi khác và một người khác
Sẽ lại thương , sẽ lại quên, sẽ lại khóc , sẽ lại khờ
Mà tại sao người ta vẫn luôn mãi u mê.
Chiều thu nhớ bồng bềnh mái tóc em hồng
Vàng hoa thắm ven đồi hòa vào thinh không
Màu hoa vương mắt em nhẹ bàn chân bước êm
Choàng đôi tay ôm lấy thu vàng mênh mông.
Nhìn từng cánh mưa bên song cửa …
Bâng khuâng hoài niệm chuyện xa xưa
Những lúc hẹn hò mưa tầm tã
Giọt ngắn giọt dài vương tóc mây
Hồng như màu của bình minh
Đỏ như màu máu của mình tim ơi
Búa liềm vàng rực giữa trời
Là niềm hy vọng chói ngời tim ta
Trong đêm tối lúc mưa sa
Màu cờ đỏ vẫn sáng loà hồn tôi
Đến một ngày, em chợt nhận ra
Tổn thương trong em đâu nhiều quá
Chuyện đã qua lâu rồi, em vẫn nhớ đây thôi
Nhưng đã không còn sợ mình còn yêu.
Bình minh tươi sáng đây đó khắp nơi
Trời xanh thắm tươi bao vật đều vui cười
Ðàn chim líu lo như đón chào bình minh
Nhởn nhơ bay liệng trên cành